“Ở đây, hồi phục rất khó khăn nhỉ?” Vừa nói xong, Tần Ninh lại lấy ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan. Khi thấy viên đan trong suốt sáng lóng lánh kia, mặt mày Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa run lên. Tiên đan này là do Thôn Xá lợi dùng sinh mệnh tộc nhân của bọn họ để luyện chế nên. Tần Ninh nuốt thẳng xuống bụng mấy viên tiên đan liền, khí sắc cả người khôi phục kha khá, khí tức trong cơ thể lại trở nên tràn đầy. Hai tên Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa thấy vậy cũng vội vàng nuốt một viên tiên đan để khôi phục lại khí huyết và thương thế của bản thân. Thế nhưng, so với Tịnh Ma Tiên Đan mà Tần Ninh sử dụng thì hiệu quả tiên đan của bọn họ kém hơn nhiều. “Tiếp theo, hai người phải làm sao đây?” Tần Ninh u ám nhìn vào hai người kia. Trong lòng cả hai đều tức giận mắng thầm nhưng chẳng làm được gì cả. Tần Ninh bước ra, Nguyên Hoàng Đỉnh và Bát Hoang Ly Thiên Viên đi theo. Nhưng ngay lúc này. Ở thời không vô ngần. Giữa không gian tăm tối xuất hiện một chút ánh sáng. Ánh sáng dần lan rộng rồi hóa thành một vòng xoáy. Vòng xoáy mở rộng, có mấy người lần lượt đi ra. Từng người từng người xuất hiện ở không gian mịt mờ này, người bọn họ đều tỏa sáng rực rỡ cả mười dặm. Tựa như giữa màn đêm thăm thẳm lại xuất hiện một ngọn đèn sáng rực. Ngay sau đó, một người cất bước đi tới trước mặt bọn họ. Hai tên Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa nhìn thấy người kia, sắc mặt đều thay đổi. “Đại nhân!” “Đại nhân!” Hai người đồng loạt quỳ xuống, cung kính dập đầu. Người đàn ông này có dáng người mảnh khảnh, khí tức mềm mại miên man, chỉ liếc mắt nhìn qua đã khiến người ta có cảm giác như đối diện với vực sâu không đáy. Theo sau người đàn ông này là bốn người khác, mỗi một người đều mạnh hơn Viêm Tử Vân và Vũ Tồn Hóa nhiều. Nơi đây là Thời Không Hiệp Phùng. Tiến vào đã khó. Ra ngoài còn khó hơn.