Phong Thần Châu

Chương 255: Không đến lượt các ngươi ngông nghênh

11-10-2024


Trước Sau

    “Viên Viên, cô cười gì vậy?”     “Sương Nhi, theo tính cách của công tử thì bỏ gần tìm xa chắc chắn là vì nơi gần này rất nguy hiểm”.
     Diệp Viên Viên khẽ cười nói: “Không chừng là giữ lại cho một số người có ý đồ riêng đấy”.
     Đối với cuộc nói chuyện của hai cô, Tần Ninh chỉ cười không nói.
     Một đoàn người đi tới hoàng cung.
     Hôm nay, trong hoàng cung, cấm vệ quân đi đi lại lại mang một vẻ lạnh lùng, ở cửa vào cung có một bóng người đã đợi từ lâu.
     Chính là Minh Vũ.
     Nhìn thấy Tần Ninh tới, Minh Vũ cũng thở phào.
     “Làm gì mà mang cái vẻ như sắp gặp kẻ địch lớn vậy? Tuy có nguy hiểm, nhưng cũng không phải là 9 chết 1 sống, nói không chừng còn là cơ hội để đế quốc Bắc Minh quật khởi!”     Tần Ninh vỗ vỗ vai Minh Vũ, nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây sẽ không xảy ra vấn đề gì cả”.
     Lúc này, Minh Vũ cũng khẽ gật đầu.
     Tần Ninh quả thật là có thể khiến người ta cảm thấy an toàn.
     Vân Sương Nhi bĩu môi nói: “Viên Viên, cô xem, công tử có giống đang dạy dỗ con cháu của nhà mình không?”     “Cũng giống thật!”     Lúc này, trong lòng ba người Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm đã hiểu rõ.
     Từ khi Tần Ninh gặp biến cố, có lẽ đã đạt được truyền thừa của Cửu U đại đế.
     Hơn nữa, họ cũng dần hiểu được, lai lịch thân phận của viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung.
     Tần Ninh tiếp nhận truyền thừa của Cửu U đại đế, nên ở một phần nào đó, chính là kế thừa tình cảm của Cửu U đại đế, thì nói thế nào cũng phải giúp đỡ hậu nhân hai đồ tôn của Cửu U đại đế.
     Cho nên, bọn họ hiểu rõ từ đáy lòng, lúc này Tần Ninh đang giúp học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh.
     Trên thực tế, cho dù là Thiên Ám hay Minh Ung thì cũng không phải là lần đầu đuổi theo Tần Ninh.
     Duy chỉ có một điểm có thể nghĩ tới, có khả năng nhất, chính là Tần Ninh tiếp nhận được truyền thừa của Cửu U đại đế.
     Nếu không, tại sao lại thông thuộc với chuyện của Cửu U đại đế như vậy?     Đối với việc này, Tần Ninh cũng không quan tâm họ nghĩ thế nào.
     Tiến vào hoàng cung, tới quảng trường trước điện, 8 thạch trụ vẫn đứng đó sừng sững, nhìn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ quái.
     Lúc này, một đầu cầu cầu vồng rơi xuống trung tâm quảng trường.
     Hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám đưa một số thân tín theo, lúc này cũng đang yên lặng chờ đợi.
     Nhìn thấy Tần Ninh tới thì hai người đứng dậy cung kính đón tiếp.
     “Tần công tử, tiếp theo, chúng ta làm thế nào?”, hoàng đế Minh Ung lên tiếng.
     “Lên cầu, leo thang trời!”     Tần Ninh chậm rãi nói.
     Leo thang trời?     Lên cầu? Lẽ nào là lên cầu cầu vồng.
     Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao.
     Huyền Minh đại trận chính là phong ấn thế giới dưới lòng đất của đế đô Bắc Minh, bây giờ lại lên trời thì sao có thể đi vào Huyền Minh đại trận?     “Bệ hạ!”     Một vị thượng tướng quân lúc này không nhịn nổi phải lên tiếng: “Nếu leo lên cầu cầu vồng thì chẳng phải là đi ngược đường hay sao.
Bệ hạ, thần thấy, lời của nhóc con này hoàn toàn là nói bậy!”     “Câm miệng!”     Hoàng đế Minh Ung gằn giọng quát: “Tần công tử nói cái gì thì làm như thế, không cần nói mấy câu thừa thãi”.
     Vẻ mặt của thượng tướng quân đó chợt sững lại, không dám nói nhiều.
     “Tất cả đã chuẩn bị xong, theo lời Tần công tử, lên cầu”.
     Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị.
     Soạt soạt…     Mà đúng lúc này, vài bóng người lao qua cửa cung mà tới.
     “Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi”.
     Một vị tướng quân lúc này mang vẻ mặt tái mét nói: “4 đế quốc lớn đem người tới rồi, chúng thuộc hạ không ngăn cản được”.
     Minh Ung nghe thấy lời này thì chua chát gật đầu.
     Thứ nên tới thì cuối cùng vẫn sẽ tới.
     Lúc này, Tần Ninh vẫy vẫy tay, nói: “Đợi chúng lâu rồi, để chúng đi vào đi”.
     Lời vừa nói ra, Minh Ung cũng gật đầu.
     Một đám người, lúc này yên tĩnh chờ đợi.
     Soạt soạt soạt, những âm thanh phá không vang lên, từng bóng người vội vàng tới, nhìn kỹ cũng thấy phải hơn trăm người.
     Chỉ là lần này, 4 đế quốc lớn đưa tới hơn trăm người này không phải là một đám ô hợp cảnh giới Linh Đài, Linh Luân, Linh Phách nữa mà chủ yếu là cao thủ cảnh giới Linh Phách một sắc xanh.
Nếu cảnh giới Linh Luân, Linh Đài xuất hiện thì cũng đều là người có thân phận hiển hách.
     4 người dẫn đầu, bệ vệ kiêu căng, mang hơi thở cao cao tại thượng trời sinh.
     Nhìn thấy 4 người đó, sắc mặt của Minh Ung rất khó coi.
     “Xích Thiên Cung, Huyền Dương Không, Kinh Kha.
Bốn người các ông là hoàng đế đế quốc mà lại đích thân tới đế đô đế quốc Bắc Minh của ta là có ý gì?”      Lúc này, quả thật Minh Ung rất tức giận.
     Hoàng đế của 4 đế quốc lớn, đích thân tới đây thì ai mà không cảm nhận được mùi vị của sự uy hiếp này chứ?     “Minh Ung, cớ gì phải cáu giận thế?”     Xích Thiên Khung mặc một áo choàng màu lửa đỏ, trên đó có một con rồng lửa màu đó, trông uy võ phi phàm.
     “Lần trước ta ngọt nhạt khuyên nhủ ông giao hung thủ giết con trai ta ra.
Nhưng ông không những không cảm kích mà lại còn không biết trời cao đất dày mà giết chết sứ giả của ta”.
     Xích Thiên Khung tức tối nói: “Hôm nay, ta đích thân tới đây, 1 triệu đại quân ở biên giới đang nghiêm chỉnh đợi tin, ta muốn xem xem, ông giải thích với ta thế nào!”     Hoàng đế đế quốc Huyền Dương, Huyền Dương Không cũng nói: “Minh Ung, ông thật sự cho rằng, đế quốc Bắc Minh của ông vẫn như thời lão tổ Minh Uyên sao? Thật không biết trời cao đất dày”.
     “Đúng vậy!”, hoàng đế Kinh Kha nghiêm giọng quát lên: “Lần này, Huyền Dương đại trận mở ra rồi.
Lẽ nào, đế quốc Bắc Minh các ông muốn ăn một mình?”     Lời vừa nói ra, hơn 100 người của 4 đế quốc lớn đều đồng loạt tỏa ra hơi thở.
     Hành động này rõ ràng là đang uy hiếp!     Lúc này, Minh Ung tức giận nén trong lồng ngực, không có chỗ nào để trút ra.
     Xích Thiên Khung đưa mắt nhìn quanh đám người, cuối cùng nhìn thấy Tần Ninh.
     “Nhãi con, chính là ngươi giết chết con trai ta sao?”, Xích Thương Khung tức trợn mắt, gằn giọng nói: “To gan lớn mật thật, hôm nay đế ta phải giết ngươi để tế linh hồn trên trời cao của con trai ta”.
     “Con trai ông chết thì cũng xuống địa ngục chứ lại còn có linh hồn trên trời đấy”.
     Tần Ninh bĩu môi, nói: “Thấy các ông ngông nghênh tới đây thế này thì chắc đa phần cũng tới vì Huyền Minh đại trận nhỉ?”     “Chuyện này, ngươi không có tư cách bàn luận, chết đi!”     Đứng phía sau Xích Thương Khung, một cao thủ cảnh giới Linh Phách đã xông lên chém giết.
     “Cút!”     Một tiếng gầm vang lên, Thiên Động Tiên hành động.
Ông ta sải bước lên, sau lưng đeo kiếm máu Sinh Tử xông ra chém giết.
     Kiếm máu giết tới, ánh sáng lóe lên.
Bóng người xông ra đó, lúc này xuất hiện một hốc máu trên ngực, đi đời nhà ma.
     Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Xích Thiên Khung chợt tỏ vẻ sững sờ.
     “Ông quả nhiên là Thiên Động Tiên! Viện trưởng cũ của học viện Thiên Thần!”     Lúc này, Xích Thiên Khung không khỏi lên tiếng.
     Trước đây, lão ta đã nhận được tin, trong đế đô Bắc Minh xuất hiện một cường giả cảnh giới Địa Võ.
     Cảnh giới Địa Võ là cao thủ trấn giữ ở 10 đế quốc lớn đỉnh cấp mới có.
     Vậy mà đế quốc Bắc Minh lại có một người, lão ta thế nào cũng phải thận trọng.
     Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trừ viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung là cảnh giới Linh Phách tầng 9 thì duy chỉ có một người mới có cơ hội đạt tới cảnh giới này.
Đó chính là viện trưởng nhiệm kỳ trước của học viện Thiên Thần, Thiên Động Tiên.
     “Bây giờ lão phu chỉ là một phu xe”.
     

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!