Lỗ Vận kia mỉm cười nói: “Nghe chừng thằng nhãi Tần Ninh đó chắc chắn là không về được nữa rồi. Đế quốc Vân Lam là một trong mười đại đế quốc, Tần Ninh giết chết người Lam gia của đế quốc Vân Lam, lại còn đi qua đó, thì khác nào tìm đường chết”. “Thằng nhãi này nói không chừng cũng bị người của đế quốc Vân Lam xẻ thịt cho chó ăn rồi!” “Ninh ca của ta còn lâu mới chết!” Cơ thể mập mạp bé nhỏ bỗng trở nên giận dữ. Cậu quay ra hét với chúng: “Ninh ca của ta sẽ không chết, các ngươi mới chết!” “Đệch mợ, Tần Hâm Hâm, ngươi chán sống rồi đúng không!” Lỗ Vận hừ một tiếng, bước ra tát Tần Hâm Hâm. Bốp! Có tiếng đánh vang lên, nhưng Tần Hâm Hâm lại không thấy đau chút nào. Trước mặt cậu là một người tuy không cường tráng, thậm chí mang chút yếu đuối, nhưng dáng tóc buộc cao đó lại cực kỳ anh tuấn. “Đệ nói không sai, sao ta có thể chết được chứ!” Tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Tần Ninh quay ra, trong tay là cây roi dài mà Lỗ Vận quất tới. “Ninh ca... ” Thấy người này, mũi Tần Hâm Hâm bỗng chua xót, nước mắt không kìm được mà tuôn ra. “Người Tần gia không được khóc!”, Tần Ninh mỉm cười nói. “Vâng!” Tần Hâm Hâm đứng thẳng người, nhưng vẫn đau đến méo xệch cả miệng. “Nuốt đi!” Một quả Vân Trung Lam Yên xuất hiện, Tần Ninh nói: “Nuốt vào, trong một ngày nhất định không được vận chuyển linh khí!” “Vâng!” Tần Hâm Hâm không nói nhiều, nuốt thẳng. Ầm... Giây phút ấy, cậu cảm nhận được cơ thể tràn trề sức sống, giống như thay da đổi thịt vậy. “Ngươi là ai? Mù hay sao mà dám tham gia vào chuyện của Lỗ Vận ta?” Lỗ Vận cố gắng kéo roi lại, nhưng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Tần Ninh, bèn hét lên: “Ta là một trong các đệ tử thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng, biết điều thì đừng có xen vào!” Lỗ Vận nói xong thì Thư Nhã ở bên cạnh bỗng thay đổi sắc mặt, kéo góc áo Lỗ Vận, nói nhỏ: “Lỗ đại ca, hắn là Tần Ninh!” “Ta không quan tâm là... ” “Tần Ninh!” Sắc mặt Lỗ Vận lập tức thay đổi, nhất thời thả roi ra, sợ hãi lùi về sau mấy bước. “Tần Ninh, ngươi... ngươi ngươi ngươi đừng làm bậy”. Lỗ Vận run rẩy nói. Hắn ta chỉ mới ở cảnh giới Linh Hải, nghe nói Tần Ninh đã ở cảnh giới Linh Đài từ lâu, hắn ta chắc chắn không thắng được. “Làm bậy?” Tần Ninh bật cười: “Trong học viện Thiên Thần này, dù là thằng nhóc Thiên Ám cũng không dám động tay động chân với người bên cạnh ta, thế mà ngươi dám làm trò với đệ đệ ta?” Bốp... Một tiếng quất vang lên. Tần Ninh phất roi ra, gương mặt của tên Lỗ Vận lập tức sưng vù. “Tần công tử tha mạng, tha mạng!” Lỗ Vận quỳ sụp xuống, vội vàng đáp: “Ta chỉ nhận lệnh hành sự thôi, là Linh Đồ của học viện Thiên Thần bảo ta làm vậy. Lăng Thiên trở về rồi, giờ ta phải nghe theo Lăng Thiên”. “Vậy à?” Bốp... Tần Ninh đạp một cước, sức lực mạnh mẽ phun trào. Đầu của Lỗ Vận đã nổ tung. “Động vào huynh đệ của ta thì nên có giác ngộ về cái chết đi!” Tần Ninh giẫm chân, nhìn sang Thư Nhã ở bên cạnh. Trước khi hắn đi đã bảo Diệp Viên Viên điều tra người này, nhưng vẫn không kịp. Không ngờ quả nhiên lại xảy ra chuyện. “Hâm Hâm... ” Thư Nhã đột nhiên bước ra, quỳ xuống, khóc lóc nói: “Muội cũng bị ép buộc mà thôi. Phía sau Lỗ Vận là Lăng Thiên, là Thiên Tử Đảng, muội không còn cách nào nên phải nghe theo họ, vì sợ họ tức giận thì sẽ giết muội... ” “Cút!” Tần Hâm Hâm mắng chửi: “Thấy ngươi là ta đã tởm rồi!” Tần Hâm Hâm quay đầu đi, hai tay nắm chặt, hừ nói: “Ninh ca, đệ không muốn nhìn thấy cô ta nữa!” Tần Ninh gật đầu. Tần Hâm Hâm không giống hắn, có ký ức chín đời chín kiếp trong đầu, biết rõ lai lịch của mình. Nhưng Tần Hâm Hâm mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, vừa mới được yêu đương, gặp cô gái mình thích. Hiện thực lại quá tàn khốc. Tần Ninh vung tay, chỉ điểm. Cổ của Thư Nhã bỗng xuất hiện lỗ máu, cơ thể mềm oặt, ngã xuống đất “Hâm Hâm!” Tần Ninh vỗ vai Tần Hâm Hâm, cười nói: “Ninh ca đảm bảo với đệ, sau này ta sẽ tìm cho đệ một người thật lòng thật dạ với đệ!” “Đệ muốn ai xinh đẹp cơ!”, Tần Hâm Hâm ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: “Ít nhất cũng phải là công chúa của đế quốc”. “Công chúa đế quốc có thể xứng với đệ chắc?” Tần Ninh lại nói :”Ít nhất cũng phải là công chúa của cương quốc!” “Thật sao?” “Thật!” “Hứa nhé!” Tần Hâm Hâm cười ha ha. Tần Ninh biết Tần Hâm Hâm chỉ đang không muốn mình lo lắng, nhưng vết thương trong lòng vẫn cần thời gian mới được. “Đại ca với nhị ca đâu rồi?” Tần Ninh hỏi: “Còn cả nhóm Lục Huyền nữa!” “Đúng rồi!” Tần Hâm Hâm vội vàng nói: “Đại ca và nhị ca đều ở trong viện Thiên thần, chỗ Liệt Hỏa lão tổ”. “Lăng Thiên quay về rồi, Ninh ca, cái tên đó đã đạt cảnh giới Linh Luân, mà Thiên Tử cũng đã nhận hắn ta làm cánh tay đắc lực, dưới một người trên vạn người”. “Thằng khốn đó quay lại liền tìm chúng ta gây rối. Đại ca nhị ca bị hắn ta đánh trọng thương, Liệt Hỏa lão tổ và trưởng lão Hứa Thông Thiên đích thân ra mặt đưa hai huynh ấy về viện Thiên Thần”. “Nhưng thế lực của Thiên Tử Đảng quá mạnh, một vài trưởng lão đều theo phe bọn chúng, Liệt Hỏa lão tổ chỉ có thể tự bảo vệ mình”. “Còn ba người Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái... ” Tần Hâm Hâm ngập ngừng. “Bọn họ làm sao?” “Ba người bọn họ bị Lăng Thiên phái người đến ép vào trong Diễn Võ các, bị làm bánh bao thịt người!”, Tần Hâm Hâm phẫn nộ nói. Bánh bao thịt người? Diệp Viên Viên thấy Tần Ninh không hiểu, bèn giải thích: “Trong học viện chúng ta có một sàn diễn võ, là nơi các đệ tử va chạm với nhau”. “Nhưng về lâu dài, một vài đệ tử nghĩ ra ý kiếm tiền, bèn đi cùng những công tử thế gia đến đó luyện tập, xong việc sẽ nhận được tiền”. “Cái gọi là luyện cùng, thật ra là chịu đánh... ” Nghe đến đây, Tần Ninh nhếch miệng. “Tốt lắm, thú vị, thú vị lắm!”, Tần Ninh cười nói: “Không ngờ lại còn có nơi đó đấy!” “Đưa ta đến đó!” Tần Ninh lạnh lùng nói. Diệp Viên Viên gật đầu, đi trước dẫn đường. Lăng Thiên, ngươi cuối cùng cũng dám quay lại... Tần Ninh cười nhạt, đầu tiên phải sắp xếp cho những người quanh mình đã rồi đi tìm Lăng Thiên sau. Lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cảm giác được điều gì đó không bình thường. Những ngày đi theo Tần Ninh, bọn họ cũng nhìn ra. Tần Ninh gần như chẳng quan tâm đến chuyện gì trên đời. Không phải là lười biếng, không quan tâm, mà là kiểu... khinh bỉ từ đáy lòng. Diệp Viên Viên được trải nghiệm rất rõ. Nàng là hoàng thể, trong đế quốc Bắc Minh có thể được coi là ngàn năm khó gặp, nhưng Tần Ninh chỉ thu nàng làm tì nữ. Vân Sương Nhi có hỗn độn thể, càng là vạn năm có một, nhưng cũng chỉ là tì nữ. Thậm chí là Thánh Tâm Duệ là thiên tài đan thuật, số một đế quốc, nhưng cũng làm đan đồng. Nhìn thì có vẻ không đau lòng, nhưng thật ra đáy lòng Tần Ninh rất kiêu ngạo! Nhưng đó là với chuyện khác, nếu là với người nhà, thì Tần Ninh lại cực kỳ bao che khuyết điểm.