Mục Huyền Thần cười he he nói: “Lão lục là một tên ngốc, ngày nào cũng chỉ biết ôm lấy kiếm của mình, làm việc không đầu không đuôi”. “Khi đó có có tin tức dị tộc ngoại vực sắp đánh vào, lão lục phấn khích vô cùng, chạy thẳng đến chỗ mẹ hai, cũng chính là mẹ huynh, nói hắn muốn bảo vệtiền tuyến, bảo vệ di sản mà cha chúng ta để lại!”Mục Huyền Thần cười ha ha nói: “Kết quả bị mẹ hai treo lên đánh cho. nguyên một tháng, mẹ ba cũng không nói một câu gì”. “Sau khi lão lục trở về, hỏi mẹ ba là: mẹ có phải mẹ ruột của con không? Con bị đánh chết mẹ cũng không quan tâm!”“Mẹ ba lúc đó nói, đáng đời con, cái gì gọi là di sản cha con để lại, cha con còn chưa chết đâu!”“Kết quả lão lục cãi nhau với mẹ ba, lại bị mẹ ba đập cho một trận nữa, phải đến cả trăm năm sau vẫn chưa ra được khỏi sân viện của mình”. “Ha ha ha ha... ”. Nói đến đây, Mục Huyền Thần vỗ đùi cười ha hả. Tân Ninh cũng không nhịn được bật cười. Mẹ ba Diệp Tuyết Kỳ, là một Kiếm Thần, tính khắp cả Thương Mang Đại Thế Giới, kiếm thuật của mẹ ba đủ để đứng trong năm thứ hạng đầu. Ba thứ hạng đầu... Là tổ phụ của Tần Ninh, Mục Thanh Vũ. Phụ thân của Tân Ninh, Mục Vân. Cùng với sư phụ của Tần Ninh, Lục Thanh Phong. Ba vị này ai là hạng nhất, không biết, trong đó Vô Thượng Thần Đế là người có thực lực mạnh nhất, nhưng nếu chỉ luận về năng lực kiếm thuật, so với Mục. Thanh Vũ, Lục Thanh Phong ai cao hơn ai thấp hơn, thì không có ai biết rõ. Mục Huyền Thần tiếp tục nói: “Tiểu thất ấy mà, nói chung ngày nào cũng thần thần bí bí, chẳng thấy tung tích, cả ngày nghiên cứu trận pháp, dù gì cũng làđệ tử cuối cùng và tâm đắc nhất của tổ mẫu chúng ta, không biết rốt cuộc là muội ấy đã đạt đến cấp độ nào trong đạo trận pháp rồi!”“Tiểu bát. muội ấy!", Mục Huyền Thần ho nhẹ hai tiếng nói: “Đệ không muốn kể về“Sơ Tuyết làm sao? Đệ lại chịu thiệt thòi gì ở chỗ muội ấy rỉNghe thấy lời này, Mục Huyền Thần dứt khoát nói: “Ca, huynh nói gì vậy, đệ sao có thể chịu thiệt thòi gì được ở chỗ muội ấy?”Tiểu bát, là do mẹ năm của Tần Ninh là Vương Tâm Nhã sinh, mẹ năm chính là Thiên Âm Thần Đế, trong đạo âm thuật đã mở rộng nghiên cứu đến mức giớihạn. Mục Sơ Tuyết cũng không hề thua kém mẹ mình, vô cùng có tài năng thiên phú trong đạo âm thuật. “Muội ấy là âm tu, lại đứng hàng thứ tám, đệ còn lâu mới đi làm khó muội ấy! Mọi chuyện đệ đều nhường muội ấy hết!”Tân Ninh lười chẳng thèm đáp lại, cười nói: “Viễn Phàm thì sao?”“Viễn Phàm? Ôi dào, thằng nhóc đó lạnh lùng lắm, đệ không chơi với hắn, tuổi tác cách nhau quá xa, có khoảng cách thế hệ!”“Biến khẩn đi!”'Tần Ninh mắng một câu. Còn khoảng cách thế hệ quá lớn. Lớn cái búa!“Hắn là luyện khí sư, đệ là luyện đan sư, bọn đệ cũng chẳng có điểm gì chung, đệ và lão cửu còn chẳng thân thiết bằng đại ca huynh nữa kìa”. Mục Huyền Thần cười he he nói: “Hơn nữa, ca... huynh nếu như không về được thì lão cửu chắc chắn là vui nhất”. “Huynh nghĩ mà xem, năm huynh đệ chúng ta, đệ và Huyền Phong là đan sư, cả ngày chỉ chìm đắm trong đan đạo không dứt ra được, lão lục là kiếm khách, ngốc nga ngốc nghếch, chỉ có lão cửu, là một luyện khí sư, nhưng lòng dạ lại rất khó dò, huynh nếu như không về được, chắc chắn lão cửu sẽ có mưu đồ đoạt vị, huynh phải đề phòng hắn!”“Xéo ngay!” Trong Cửu Thiên Vân Minh rộng lớn như thế. Sư phụ, nghĩa phụ, mấy người mẹ, cùng với mấy huynh đệ tỉ muội chính là những người mà Tân Ninh quan tâm và nhớ nhung nhất. Biết được mọi người đều sống tốt, Tân Ninh cũng coi như yên tâm. Tiếp đó.