Mặc dụ Thanh Chiếu Thanh Tuấn là thi khôi lỗi, nhưng dù sao cũng là thực lực cảnh giới Tiên Hoàng, lúc này cái sừng xanh của hai người cũng bộc phát ra ánh sáng màu xanh loá mắt, lao thẳng ra ngoài. Ầm! Trên cánh buồm, Vũ Tử Vi đứng lù lù bất động. “Tộc nhân tộc Thanh Giác!” Vũ Tử Vi nhìn thấy hai người Thanh Chiếu và Thanh Tuấn, không khỏi nói: “Ngay cả chúng ta mà ngươi cũng có thể luyện chế thành khôi lỗi”. “Vậy ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta luyện chế, ta chỉ sửa lại một chút cho mình sử dụng thôi”. Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây thì đừng đi nữa, ta sẽ thử xem có thể dựa vào hồn phách của ngươi để tìm ra vị trí bản tôn của ngươi, đi giết ngươi hay không”. Vũ Tử Vi nghe nói như thế, vẻ mặt lạnh như băng. Nàng ta cũng là một vị Tiên Vương, điều khiển cơ thể của Cổ Y Lâm, bây giờ chính là cấp bậc Tiên Hoàng. Tần Ninh lại dõng dạc nói sẽ bắt lấy nàng ta? Dựa vào cái gì? Hai khôi lỗi cảnh giới Tiên Hoàng? Đừng có nằm mơ! Tần Ninh không khỏi nói: “Vừa rồi ngươi cũng đã nói đều nói thuyền Thanh Minh này là chí bảo của tộc Thanh Giác, bây giờ bị ta nắm trong tay, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy thoát được ư?” Tần Ninh vung tay lên trời. Sắc mặt Vũ Tử Vi hoảng sợ, con mắt dựng thẳng ở giữa trán lập tức ngưng tụ ra từng luồng hào quang sắc bén, giống như từng mũi tên ánh sáng lao thẳng tới chỗ Tần Ninh. “Hừ!” Tần Ninh hừ lạnh một tiếng, sờ vào lòng bàn tay. Ầm! Mũi tên ánh sáng còn chưa tới đã trực tiếp nổ tung, mà cả người Vũ Tử Vi cũng bị từng luồng ánh sáng dựng thẳng lên từ boong thuyền bao vây như gói bánh chưng, hoàn toàn cuốn chặt lấy. “Chỗ tốt lớn nhất của thuyền Thanh Minh này chính là có thể lấy linh tinh thúc dục, trên này còn có khắc ấn trận pháp, cấm chế vô cùng vô tận, ngươi lên thuyền của ta, còn cảm thấy mình có thể chạy được ư?” Tần Ninh nắm chặt bàn tay lại. Ầm! Ngay lập tức, cả người Vũ Tử Vi rơi mạnh xuống sàn thuyền như đạn pháo, ầm vang một tiếng. Sàn thuyền bằng gỗ lại vô cùng rắn chắc, không hề bị tổn hại, nhưng cả người Vũ Tử Vi lại nổ tung, máu me be bét. “Tần Ninh... ”, giọng nói của Vũ Tử Vi vô cùng sắc nhọn. “Ta sẽ nhìn xem rốt cuộc ngươi để lại bao nhiêu phần hồn phách trong thi thể này”. Mắt thấy Tần Ninh đưa tay chộp tới, Vũ Tử Vi gầm lên một tiếng: “Ta tuyệt đối sẽ không sẽ bỏ qua cho ngươi, Tần Ninh”. Ngay sau đó. Ầm! Cơ thể Cổ Y Lâm đ trực tiếp tự bạo. Tần Ninh vung tay lên, trước người xuất hiện từng màn hào quang trong suốt, ngăn cản hết uy lực tự bạo của Vũ Tử Vi. Thẳng đến giờ phút này, mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên mới nhẹ nhàng thở ra. Người phụ nữ này đúng là trực tiếp.