“Trong Tam Thanh tiên vực, những năm gần đây có không ít võ giả muốn tiêu diệt Dị tộc. Một phần nguyên nhân chính là vì thân thể của các Dị tộc này chính là báu vật, có thể dùng để luyện chế”. Một số người tiêu diệt Dị tộc là vì biết Dị tộc có ý đồ xấu, nếu bỏ mặc, không ngó ngàng tới thì Tam Thanh tiên vực sẽ rơi vào cảnh tai hoạ ngập đầu. Nhưng một số người thì lại tiêu diệt bọn họ vì danh khí. Một số khác lại là vì lợi ích. Mỗi người một lý do. Tuy nhiên, chỉ cần diệt được Dị tộc thì trong mắt Tần Ninh, đấy đã là chuyện tốt rồi. Ba món Siêu Huyền tiên khí này đều được chế tạo từ vật liệu lấy trên người Dị tộc. Tần Ninh nhìn găng tay, giáp bạc và kiếm, trong lòng nảy ra một ý tưởng. Những vật này đều có giá trị không nhỏ, nếu như có thể biến việc khai thác những thứ quý giá trên người Dị tộc làm niềm vinh dự thì phải chăng sẽ có nhiều người muốn giết Dị tộc hơn? Điều này cũng giống như các loài tiên thú, tiên dược ở Tiên Giới vậy. Giá trị của chúng được phóng đại lên để mọi người đều biết, có vậy thì khi những tiên thú, tiên dược này xuất hiện, bọn chúng mới bị người ta điên cuồng tranh giành. Nếu như coi Dị tộc là tài nguyên tu hành! Thì chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều người trong Tiên Giới đua nhau chém giết Dị tộc đúng không? Ý tưởng này có thể áp dụng thử xem sao. Sau này hắn sẽ bảo Trần Nhất Mặc khai thác các đặc tính đặc biệt của các Dị tộc trong Tiên Giới, tương tự như Vũ tộc, Viêm tộc, Huyết Nguyệt tộc, Cảnh Hỏa tộc, Linh Đồng tộc, đặc tính nào kỳ lạ, hữu dụng thì sẽ công bố cho mọi người biết. Đến lúc đó, nhất định sẽ có không ít người tranh nhau săn giết, cướp đoạt đúng không? Tề Văn Dạ tiếp tục nói: “Sau đó, phụ thân ta hy sinh, đại kiếp của Tam Thanh giáo chủ đến, không bao lâu sau thì phi thăng”. “Thế hệ trẻ bọn ta cũng vẫn tiếp tục tìm kiếm dấu vết của những Ma tộc kia”. “Đúng là không điều tra thì không biết, điều tra xong mới giật mình…”, biểu cảm của Tề Văn Dạ hết sức khoa trương: “Nếu như nói đất trời của Tiên Giới chúng ta nối liền nhau giống như một trái trứng thì từ lâu Ma tộc đã đục rất nhiều thông đạo ở vỏ trứng, sẵn sàng trà trộn vào đây bất kỳ lúc nào”. “Chỉ có điều, thế giới đất trời, pháp tắc không gian đều đã định sẵn quy tắc, những kẻ ngoại lai xâm nhập vào đây đều chịu phản phệ từ sức mạnh của pháp tắc không gian, thương vong cực lớn”. “Thế nhưng, dù cho thương vong nhiều, bọn họ vẫn kéo nhau tới đây”. “Sau đó, không ít người trong thế hệ trẻ của bọn ta khám phá ra nhiều bí mật, còn bắt được một vài Ma tộc, không biết hiện tại đã cách thời đại của bọn ta bao nhiêu năm, không rõ bọn Ma tộc bị bắt rồi đem phong ấn kia có còn sống hay không”. Tề Văn Dạ thở dài, nói: “Cũng không biết hiện tại Tam Thanh tiên vực đã bị bọn Ma tộc tàn sát rồi hay là vẫn còn đang chống lại Ma tộc”. “Nếu như thế hệ hậu duệ có thể sản sinh ra một nhân vật tuyệt thế như Tam Thanh giáo chủ thì mọi chuyện đều đơn giản nhưng nếu không thì đúng là nguy”. “Không biết sau nhiều năm như vậy, liệu bọn Ma tộc kia có thông minh hơn không, nghĩ ra nhiều phương pháp hơn không…”, bóng dáng Tề Văn Dạ dần tan biến. Đây rõ ràng chỉ là một đoạn hình chiếu lưu lại từ trước, không phải thực thể, cũng không có hơi thở, hồn phách. Mọi người nghe xong vẫn tiếp tục im lặng. Thời Thanh Trúc nói: “Nói như vậy thì từ triệu năm trước, Dị tộc đã có dự định xâm nhập Tiên Giới nhưng bất thành”. “Không!” Lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng: “Chỉ có thể nói là bọn họ tiến vào Tam Thanh tiên vực bất thành, còn Tiên Giới có tới mười hai đại vực, chưa chắc ở những nơi khác bọn họ đã thất bại”. Cùng với lượng thông tin nắm được về Dị tộc càng ngày càng nhiều, Tần Ninh cũng có thể nhận ra nhiều điều hơn.