Những người khác thuộc Thanh Vân cung đã phát hiện một vài điều trong các cung điện, đại điện rải rác ở đây. Thí dụ như, có người lấy được vài món Cửu Thiên tiên khí, cũng có người lấy được một món Siêu Huyền tiên khí tuy đã tàn tạ những vẫn còn bảo tồn được một nửa đặc tính ban đầu. Bên cạnh đó, họ cũng tìm được một số tiên đan, cơ mà rất nhiều tiên đan đều đã mục rữa. Dù vậy, bọn họ vẫn tìm thấy một ít tiên đan được bảo quản rất kỹ. Không những thế, họ còn phát hiện rất nhiều tài nguyên tu luyện khác. Hầu như ai cũng bất ngờ xen lẫn mừng rỡ khi thấy cảnh tượng ấy. Bên trên vùng đất Thế Ngoại Đào Nguyên này vốn đã là đất tiên phì nhiêu, mọc đủ loại tiên tài, trân bảo đã dành, không ngờ ở dưới còn có cả khu di tích cổ nữa. Tổng thể cấp bậc của các khu di tích cổ ở đây còn cao hơn mấy cấp so với khu di tích cổ ở Đông Vĩnh thành. Mà lúc này, Tần Ninh đang ngồi trước căn nhà gỗ ba gian. Vân Sương Nhi ở cạnh bảo vệ hắn. Còn Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư thì chỉ đạo phần lớn Thanh Vân Vệ của Thanh Vân cung lục soát từ đại điện này đến đại điện khác. Đột nhiên. "Ta biết rồi!" Tần Ninh bỗng dưng đứng dậy, chán nản bảo: "Sao ta có thể quên được chứ!" Dứt lời, Tần Ninh đi tới phòng khách chính giữa căn nhà gỗ. Hắn vẫy tay, Thất Tinh Vãn Nguyệt Liên Thai từ từ rơi xuống đất, đặt ở vị trí ban đầu. Mà ngay sau đó, Tần Ninh thầm lẩm bẩm, một khí tức huyền diệu xuất hiện giữa đất trời, dao động năng lượng cũng phảng phất đâu đây. Giờ phút này, tòa sen tỏa ánh sáng bảy màu, ngưng tụ ra bảy dấu ấn tinh thần rồi chiếu sáng cho mái nhà. Bảy dấu ấn tinh thần trên mái nhà tiếp tục khúc xạ, tụ hội vào phòng ngủ bên trái, đặt lên hai xương chân trong suốt kia. Tần Ninh nhìn vầng sáng tinh thần hình thất giác khổng lồ được ngưng tụ trên mặt đất, nhướng mày trầm ngâm: "Ta cảm thấy có gì đó kỳ lạ... ", vầng sáng tinh thần hình thất giác ngưng trụ trên chân của vị Nam Thiên Dực Vương kia. Tần Ninh cầm Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm trên tay, nhẹ nhàng chạm vào vầng sáng tinh thần. Ầm... Trong chốc lát. Toàn bộ căn nhà gỗ bừng sáng. Rồi sau đó, một cột sáng từ trong nhà gỗ bay lên, bắn thẳng vào bầu trời, sau đó rơi ào xuống lại. Nó khúc xạ vào một đại điện nằm ở phía Nam của căn nhà gỗ, cách ngôi nhà trăm trượng. Đại điện ấy nằm ngay hướng Nam của căn nhà gỗ, nhưng trước đó người của Thanh Vân cung đã vào thám thính, không phát hiện có gì kỳ lạ. Tần Ninh sải bước đi vào đại điện, Vân Sương Nhi thì Tần Ninh đi đâu là cô ấy đi theo nấy. Trong đại điện cổ xưa này có dấu vết bị lục soát rất rõ. Các Thanh Vân Vệ đã lục soát tòa cung điện này, quả thật không tìm thấy có gì kỳ lạ. "Hồi nãy cột sáng đã bay lên, chiếu vào tòa đại điện này... ", Vân Sương Nhi tò mò hỏi: "Sao chàng lại phát hiện chỗ này kỳ lạ?" "Thất Tinh Vãn Nguyệt Liên Thai không thể nào tồn tại ở đây một thời gian lâu như vậy mà không có thứ gì bổ trợ được, nơi này có sự kết hợp với thiên thế trên trời!" Tần Ninh từ tốn giải thích: "Các thiên tài tiên bảo kia không phải tự dưng được người ta ấp ủ ở đây... Thiên tài tiên bảo hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng tại đây, cung cấp lại cho thứ ở dưới này. Mà thứ này thì tụ tập linh khí ở đây để cung cấp cho những thiên tài tiên bảo đó, còn Thất Tinh Vãn Nguyệt Liên Thai chỉ là vật trung gian mà thôi... ", vật trung gian? Thứ này được Tiên Vương sử dụng để ngộ đạo mà lại chỉ là vật trung gian thôi ư? Tần Ninh chà hai tay với nhau, cười nói: "Ba người các ngươi bao vây tòa đại điện này, ta sẽ thiết lập một vài tiên trận để phong ấn nơi này". "Từ mảnh đất Thế Ngoại Đào Nguyên kia đến dãy các cung điện này đều chứa đựng sự kỳ diệu và thần bí. Hơn nữa, người bình thường không thể nào làm được các bước phức tạp thế này".