Tần Ninh lập tức đá ra một cước. Cả người Cố Nguyên Triết trực tiếp bị đá đến trước mặt Cổ Đằng. Ông ta lo lắng Tần Ninh giăng bẫy, nhưng nghĩ đến mạng sống của thiếu chủ quan trọng, ông ta cũng không quan tâm gì nữa, đỡ Cố Nguyên Triết. Đương nhiên, một cú đá này đã khiến mấy cái xương bên hông Cố Nguyên Triết vỡ vụn. Đau đớn gần như làm cho Cố Nguyên Triết lập tức hôn mê. Nhưng Cố Nguyên Triết vẫn kiên cường chống đỡ nhìn về phía Tần Ninh, trong mắt tràn đầy ý lạnh. "Ta đã phong ấn cánh tay của ngươi lại rồi, chắc hẳn sẽ rất khó mọc ra, nể mặt thuộc hạ của ngươi trung thành như thế, ta tha cho ngươi một mạng". Tần Ninh còn nói: "Nhưng mà... đây cũng là một lần cuối cùng!" "Lần sau mà gặp, ta sẽ giết ngươi, cút đi". Cố Nguyên Triết còn muốn nói cái gì nữa. Cổ Đằng lo lắng thiếu chủ nhà mình thật sự nói ra cái gì chọc giận Tần Ninh, chủ tớ mấy người chắc chắn sẽ phải chết, cho nên liền lập tức ôm lấy Cố Nguyên Triết, rời khỏi nơi đây nhanh như chớp. Tần Ninh quát: "Phá giải cấm trận bốn phía cho ta!" "Ta lười ra tay phá giải". Mấy người biến mất ở trên sa mạc. Mười hai cột đá xung quanh cũng biến mất không thấy. Mà cùng lúc đó, bên kia. Trên sa mạc. Hai người Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần nằm ở trên cồn cát, cả người toàn vết thương. Trên mặt cát vàng toàn là hố sâu, nơi nào cũng là tàn tích sau trận chiến kinh khủng. Giờ phút này, hai người nhìn qua như đã chết. Tần Ninh đi đến bên cạnh hai người. Hai võ giả một béo một gầy theo Cố Nguyên Triết đến đã bị hai người giết. Nhưng hai người cũng phải trả giá rất lớn. "Không tồi". Tần Ninh kiểm tra vết thương của hai người, đứng dậy khen ngợi: "Qua trận chiến này, xem ra lời ta nói với các ngươi lúc trước, các ngươi đã hiểu được rồi". "Hai người các ngươi ở trong này sẽ vô cùng nguy hiểm, mau chóng thông báo cho người của Hạo Thiên phủ đến tìm các ngươi đi". "Ta phải đi rồi!"