Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt không khỏi có chút khác thường. Tuy rằng xác xuất đột phá thành công tại Nghiễm Hàn Giới cao hơn Linh giới không ít nhưng trong hai đội ngũ đã xuất hiện hai người tiến giai thành công, tỉ lệ này cũng thập phần kinh người. Cũng may là Nghiễm Hàn Giới vạn năm mới mở một lần, nếu không phải vậy thì e là Lôi Minh đại lục Hợp Thể Kỳ đã đạt tới một số lượng kinh người, chỉ sợ các đại lục khác còn lâu mới sánh bằng. Bất quá, Hàn Lập đối với việc hắn là người đầu tiên được truyền tống trở về cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ chỉ là một loại trùng hợp thôi sao. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán một chút. Hàn Lập tự nhiên không biết, hết thảy việc này là đều do Huyền Thiên quả thực được phong ấn trong cánh tay của hắn có chút liên quan. Bản thân nó là Huyền Thiên chi bảo vốn đã mang theo một số pháp tắc chi lực đặc thù, ngay cả bị vây trong pháp tắc chi lực của Nghiễm Hàn Giới thì cũng có thể tự mình mạnh mẽ bài xích hộ chủ, so với tu sĩ bình thường thì mãnh liệt hơn nhiều. Cho nên hắn là người đầu tiên bị tống khứ khỏi Nghiễm Hàn Giới. Mà giờ phút này, tràng cảnh hỗn loạn trước mặt lại làm cho mỗi người trở về từ Nghiễm Hàn Giới đều trợn mắt há mồm, cơ hồ không thể tin được vào mắt mình nữa. Bọn hắn rõ ràng mới tiến vào Nghiễm Hàn Giới có một năm thôi a, chẳng lẽ chỉ với một năm chiến tranh thế nào lại lan tới Vân thành rồi?Bất quá những người còn sống sót trở về tự thân đều không phải là hạng tầm thường, đều hiểu đây không phải là lúc tìm hiểu nguyên do, không chút rối loạn linh quang chợt loé mà thả ra bảo vật chuẩn bị gia nhập vào tràng tranh đấu trên không. Nhưng vào lúc này, trên không chợt hiện ra một đoàn hồng quang, chợt loé liền bay lướt xuống dưới, sau mấy cái chớp động liền xuất hiện ngay tầng trời thấp ở giữa hai toà pháp trận, đúng là một gã thoạt nhìn có chút quen thuộc. Người mới xuất hiện một thân mặc lam sắc chiến giáp, hai mắt hơi ố vàng. "Chư vị đạo hữu cuối cùng đã quay trở lại, các vị trưởng lão trong tộc đã ra tay ứng phó với Giác Xi Tộc cho nên không có ở chỗ này. Bất quá Ông tiền bối trước khi rời đi đã có phân phó, nếu chư vị đạo hữu đã truyền tống thành công quay trở lại lập tức tiến đến Vạn Cổ Tộc thông linh chiến bảo. "Người này không biết là tộc nhân của tộc nào, vội vàng hướng về phía đám người Hàn Lập hét lớn một tiếng, sau đó lại đem một khối lệnh bài ném xuống dưới, tiếp theo độn quang tái khởi bay ngược trở lại lên không trung thả ra một đám xích sắc lôi hoả hướng về phía một gã Giác Xi tộc cuốn tới, mà tên Giác Xi Tộc này cũng hét lớn một tiếng, trên người cũng toát ra một đoàn bạch sắc quang diễm. Hai người một chút liền va chạm với nhau, thanh âm ầm ầm liên tục phát ra. Phía dưới mặt đất, đám người Hàn Lập nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Lệnh bài được tên trung niên thành công tiến giai Hợp Thể Kỳ kia hấp vào trong tay, dùng thần niệm cẩn thận tra xét một chút, thần sắc vừa động lại ném về phía Nguyệt tiên tử ở bên cạnh. "Không sai, là thật. Vị đạo hữu truyền lệnh kia đích xác là ta đã từng gặp qua, là Thanh Tộc Ngu đạo hữu, hắn là trưởng lão hội chấp pháp thị vệ. "Nguyệt tiên tử cũng nhìn khối lệnh bài trong tay, hướng những người còn lại nói. "Một khi đã vậy. Chúng ta liền y mệnh mà làm. Nghĩ tới mệnh lệnh của Ông tiền bối hẳn là có thâm ý khác. "Trung niên nhân hơi trầm ngâm một chút, liền nói như vậy. Trong lời này mơ hồ có ba phần ra lệnh!Dù sao thì hắn hiện tại cũng đã là thánh tộc cho nên không thể đánh đồng với đám người Thạch Côn được nữa. Những người khác nghe xong loại khẩu khí này, trong lòng đều cảm thấy có chút không thoải mái nhưng cũng không có làm trái với ý của hắn, phần lớn im lặng gật đầu. Lúc này tất cả mọi người đều hướng lên không trung bay lên, sau đó hướng về một hướng khác trong Vân thành bay tới. Dọc theo đường đi, tuy rằng thi thoảng vẫn đụng phải vài tên Giác Xi Tộc tiến lên chặn đường nhưng căn bản là không có thánh tộc nào cả cho nên làm sao có thể ngăn cản được một đội ngũ có tới hai vị Hợp Thể sơ kỳ cùng một đám Luyện Hư hậu kỳ tồn tại như vậy được, tất cả đều nhất kích tất sát!Sau khi bay ra một đoạn, trên bầu trời Vân thành tuy rằng vẫn đang loạn thành một đoàn nhưng so ra thì Giác Xi Tộc rõ ràng càng ngày càng nhiều lên. Các loại phi chu lớn nhỏ không đồng nhất, chiến thú, giáp sĩ cơ hồ rậm rạp trải rộng ra khắp nơi. Ở trên đường đi, Hàn Lập thậm chí còn chứng kiến được một đầu siêu cấp khôi lỗi tầm vạn trượng như một ngọn núi nằm im ở phía dưới mặt đất lẳng lặng không nhúc nhích. Đầu khôi lỗi này nguyên bản đầu khôi lỗi này toàn thân trắng toát nhưng lúc này lại rách bươm, toàn thân cơ hồ không thể tìm ra một chỗ lành lặn. Chứng kiến đầu khôi lỗi khổng lồ này, Hàn Lập rùng cả mình nhưng lập tức nghĩ tới mười hai khoả cự cầu ở bốn phía Vân thành. Không thể nghi ngờ, đây chính là thập nhị Vân thành chi vệ khôi lỗi. Nghe nói, chúng có thể tương đương với Hợp Thể sơ kỳ tồn tại thế mà lại bị phá huỷ thành cái dạng này, như thế có thể nghĩ được đại quân Giác Xi Tộc đáng sợ đến cỡ nào. Phỏng chừng tám chín phần lúc này Vân thành không thể tự bảo vệ được. Mà càng làm cho lòng hắn bất an đó chính là dọc theo đường đi hắn vẫn chưa đụng phải tồn tại thánh giai nào, giống như song phương không có ai tu vi như thế tồn tại, có lẽ những tồn tại đỉnh giai đều chạy ra ngoài thành đánh nhau cả rồi. Hàn Lập một bên yên lặng phi độn, một bên âm thầm cân nhắc trong lòng. Trên đường đi, vô luận là Liễu Thuý Nhi hay Thạch Côn cũng không nói với hắn một câu gì cả, giống như hắn và hai người này chưa từng gặp mặt bao giờ cả. Về phần Nguyệt tiên tử, trừ bỏ lúc đầu mở miệng chứng thực lệnh bài thì cũng không mở miệng nói thêm điều gì nữa. Trong lúc ngẫu nhiên có nhìn về phía Hàn Lập thì cũng chỉ cười một cái, đồng dạng không có truyền âm gì cả. Hàn Lập đối với hành động này cũng không có để ý tới, ngược lại bởi vì Vân thành lúc này hỗn loạn cực kỳ, trong lòng hắn có chút nặng trĩu lại. Thời điểm nhạy cảm này không biết Thiên Vân mười ba tộc có thể cho hắn mượn dùng truyền tống trận hay không, không biết có xuất hiện biến hoá gì ngoài ý muốn hay không nữa. Cứ như vậy, những tồn tại thánh giai đều ra ngoài thành ngăn cản đại quân Giác Xi Tộc, đám người Hàn Lập một hơi bay thẳng tới Bát Vân sơn, ngoài ra trên đường đi còn thuận tay phá huỷ trên trăm chiếc chiến chu các loại nhưng khi vừa mới tiến vào địa phận Bát Vân sơn lại không hề thấy bóng dáng một tên Giác Xi Tộc nào cả, ngược lại nơi nào cũng có thể thấy từng đội đội Thiên Vân giáp sĩ liên tục ra vào. Từ bên trong tám ngọn linh sơn ẩn ẩn cảm nhận được bảo khí tận trời, một tầng cấm chế dao động ẩn ẩn tán phát ra. Ngoài ra, từ bên trong những đám mây trên không trung phụ cận còn có thể thấy được một đám thanh đồng chiến xa cùng một đống khôi lỗi có kích thước thật lớn với đủ loại màu sắc đang dàn hàng đứng đó, nơi đây vậy mà lại phòng thủ sâm nghiêm như vậy. Đám người Hàn Lập trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc nhưng chưa chờ bọn hắn tiến lên hỏi cái gì thì một đội ngũ hơn trăm giáp sĩ đã tiến tới đón bọn họ. Cầm đầu đội ngũ là một gã đại hán mặt đen, gã này tựa hồ nhận ra đám người bọn họ, lúc này chợt nhếch miệng cười ha ha nói:"Mấy vị đạo hữu rốt cục đã quay trở lại, Ông tiền bối đang ở trong thông linh chiến bảo đợi tin tức của chư vị. Các vị xin hãy đi theo ta!"Đại hán này có khí tức rất kỳ lạ, ngay cả Hàn Lập đều không thể đoán ra được tu vi của đối phương, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy đối phương tựa hồ có thần thông đặc thù nào đó, bộ dáng có uy lực đáng sợ cực kỳ. "Nguyên lai là Bính tiền bối, bọn ta sao dám làm phiền tiền bối cất công đợi tại đây được. "Nguyệt tiên tử cùng trung niên nam tử tiến giai thành công kia vừa nhìn thấy đại hán này vẻ mặt lộ ra chút kinh hãi, vội vàng song song tiến lên hành lễ đáp, sắc mặt đám người Liễu Thuý Nhi đồng loạt đại biến mà tiến lên thi lễ. Về phần Hàn Lập, hắn chỉ khẽ nhíu mày nhưng vẫn bất động thanh sắc, chỉ hướng đối phương chắp tay từ xa. "Nguyệt đạo hữu cùng Ngưng đạo hữu đã tiến giai thành công, từ giờ ngang hàng với tại hạ, hai vị không cần khách khí như thế. Chư vị tốt hơn là theo ta đi gặp Ông tiền bối đi!"Đại hán cười hì hì hướng về phía Nguyệt tiên tử cùng trung niên phất tay, nói. "Ông tiền bối ở bên trong thông linh chiến bảo sao!"Trung niên họ Ngưng cả kinh, sau đó liền mừng rỡ nói một câu, về phần những người khác cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nơi này đã có một vị Đại Thừa Kỳ Thiên Vân thái thượng trưởng lão trấn thủ, liên tưởng tới thế cục Vân thành lúc này không khỏi yên tâm một phần. Đại hán mặt đen mỉm cười gật đầu không nói gì thêm, trực tiếp hướng một toà sơn phong dẫn đường bay đi. Hàn Lập và đám người tự nhiên theo sát phía sau, còn đội ngũ hơn trăm người kia thì phân ra làm hai đội trái phải hộ vệ mấy người rời đi. Một lát công phu sau, mọi người bay qua một ngọn lớn, một toà thành nhỏ tầm vài lý xuất hiện trước mắt. Trên tường thành ẩn ẩn có mấy pho tượng màu trắng, hình thái bề ngoài khác nhau, có thú hình, nhân hình, cái to thì cao ngoài trăm trượng, nhỏ thì cũng ngoài bảy tám trượng, một đám đờ đẫn bất động nhưng một cỗ sát khí ẩn ẩn từ trên người chúng phát tán ra. Ở mỗi đầu tường thành, phía trên lại có một loạt thanh sắc giáp sĩ chỉnh tề tuần tra qua lại nhưng trên người đám giáp sĩ này lại không hề có một chút sinh mệnh dao động nào, không ngờ tất cả đều là nhân hình khôi lỗi. Mà ở phụ cận toà thành này còn có hơn mười đầu kim chúc khôi lỗi cao tới mấy trăm trượng, trong tay đều cầm đao kiếm đứng sừng sững ở đó. Ở trên tầng trời thấp của toà thành lại có thêm mấy cái quang trận cổ quái, linh quang chớp động không ngừng, không biết có công hiệu huyền diệu gì. Đây đúng là toà thành của Vạn Cổ Tộc mà Hàn Lập đã từng đến một lần. Nơi đây vốn là tổng bộ của Vạn Cổ Tộc ở Vân thành nhưng giờ phút này từ trung tâm toà thành đông đảo độn quang của đủ các tộc trong Vân thành ra vào liên tục, nơi đây nghiễm nhiên đã trở thành trung tâm chỉ huy của cả Vân thành. Được đại hán mặt đen kia dẫn đường, đám người Hàn Lập trực tiếp đáp thẳng xuống Thông linh điện, sau đó dưới ánh mắt tra xét của hai thanh bào giáp sĩ ngoài đại môn, đám người trực tiếp tiến nhập vào trong đại điện. Đại điện hiện giờ bên trong cũng không có nhiều người lắm, bất quá cũng chỉ có ba người, một người trong đó đang ngồi dựa ở ghế, thần sắc hờ hững thong dong, đúng là tên thanh niên họ Ông, Đại Thừa Kỳ của Thiên Vân tộc. Hai người còn lại đều đứng bên cạnh hắn, bất quá tu vi chỉ đạt tới Luyện Hư kỳ tồn tại, vẻ mặt cung kính, bộ dáng như đang nghe thanh niên phân phó gì đó. "Tham kiến thái thượng trưởng lão!"Nguyệt tiên tử cùng trung niên họ Ngưng vừa tiến vào trong đại điện lập tức dẫn đầu những người còn lại tiến lên thi lễ. "Nga, các ngươi đã trở lại. Không sai, không sai, vậy mà lại có hai người tiến giai thành công. Tất cả đều đứng lên đi. "Thanh niên họ Ông vừa thấy Nguyệt tiên tử cùng trung niên thi lễ, tinh quang trong mắt chợt loé, khoé miệng khẽ nổi lên ý cười, nói. Nguyệt tiên tử cùng đám người tự nhiên tòng mệnh đứng dậy. Sau đó thanh niên họ Ông lại tiếp tục hướng xuống những người còn lại quét qua một chút. Hàn Lập cảm thấy không biết có phải là vô ý hay không, khi ánh mắt của thanh niên họ Ông kia khi quét qua hắn thì ngừng lại một lúc, khoé mắt ẩn ẩn ý cười tựa hồ còn đậm hơn so với khi nhìn thấy Nguyệt tiên tử cùng trung niên đã thành công tiến giai. Hắn bỗng nhiên nhớ tới việc ngày đó đối phương đem kiện dị bảo "Thiên cương ấn" tặng cho hắn, điều này làm cho Hàn Lập trong lòng có chút không yên. Cũng may, thanh niên họ Ông này cũng chỉ liếc nhìn Hàn Lập một cái đã đem ánh mắt rời đi, sau đó hướng hai người bên cạnh phất tay một cái. Nhất thời hai người nọ lập tức cáo lui rời khỏi đại điện.