Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 9 - Chương 1447: Tiểu thú và băng sát

30-08-2024


Trước Sau

Trong đám người Phi Linh Tộc, có hai người vẫn đứng giữa không trung không nhúc nhích, thủy chung không có ý ra tay.
Trong đó một người nhỏ nhắn, đúng là Kiều Thanh của Thất Việt Tộc.
Một người khác là một nam tử cao lớn, thần sắc một người lạnh nhạt, một người nhíu mày.
“Ngao đạo hữu, Vạn Đằng nói trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại yêu trùng Kim Minh Nga, loại này phải ở tầng bốn Địa Uyên mới có, xem ra tình huống trong Địa Uyên có chút không đúng.
” Mắt thấy những người khác bị đủ loại nga phấn bao vây, nhưng công kích của bọn họ lại không thể làm gì được những nga phấn quỷ dị này, hán tử cao lớn liền chậm rãi mở miệng.
“Không cần nói thì ta cũng biết, nếu tầng một có thể gặp được trung giai yêu vật thì tại đây gặp phải Kim Minh Nga cũng không phải là chuyện kinh ngạc.
Việc nà cũng không phải chuyện chúng ta quan tâm, hiển nhiên có lão gia hỏa trong tộc phụ trách.
Sau khi đến tầng ba, ngươi nếu như lại còn đi theo ta thì đừng trách ta bắt ngươi khai đao trước.
” Ngao Thanh lạnh lùng trả lời.
“Ngao cô nương cần gì tuyệt tình như thế! Phí mỗ đối với đạo hữu thật lòng si tình, tại hạ đã cầu hôn với quý tộc ba lần, nhưng lần nào cũng bị mẫu thân của nàng cự tuyệt.
Phí mỗ có chút không hiểu, quý tộc luôn chủ trương kết hợp với các tộc mạnh, mà Ngao đạo hữu cũng thả tin phong thanh, rằng sẽ gả cho một vị thánh tử có thực lực cực mạnh.
Chẳng lẽ Phí mỗ không phù hợp với yêu cầu sao?” Nam tử cao lớn nhìn xung quanh rồi trầm giọng nói, hắn đúng là cùng Chúc Âm Tử, Ngao Thanh đứng ngang hàng, tên gọi là Phí Dạ, người của Nam Lũng Tộc!“Không sai, thánh tử Thất Việt Tộc chúng ta, vô luận là nam hay nữ cũng chỉ lấy thực lực cường đại của các phân chi làm thước đo.
Nhưng bản lĩnh của ngươi như thế nào, người khác không biết nhưng ta thì lại không rõ sao? Chút thực lực ấy, ta còn không đặt vào mắt, thừa dịp này sớm đoạn tuyệt tâm tư của ngươi luôn cho khỏe!” Khóe miệng Ngao Thanh lộ ra một tia châm chọc.
“Ta biết thần thông của Ngao đạo hữu rất lớn, Phí mỗ tự nhận còn xa không bằng.
Nhưng trong các thánh tử các tộc khác, ngoại trừ Phí mỗ thì những người khác lại càng không xứng là song tu bạn nữ của đạo hữu.
Nếu như tại hạ không có cơ hội thì những người khác lại càng không được đạo hữu để vào mắt.
Hay là, Ngao đạo hữu đã nhìn trúng tiểu tử họ Chúc của Xích Dung Tộc.
Nếu là như thế thì ta sẽ tìm hắn, một kiếm giết hắn.
” Hai mắt Phí Dạ trừng lớn nhìn Ngao Thanh nói.
“Chúc Âm Tử? Hừ, hắn cũng không xứng.
Bất quá lần tụ hội các tộc này, ta thật đúng là phát hiện một cái tên thú vị.
”“Mặc dù chưa từng tự mình thử sức với hắn, nhưng cảm giác cho ta biết, thần thông của hắn không hề dưới ngươi.
” Ngao Thanh đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Là thánh tử của tộc nào, nói cho ta biết, ta sẽ đi tìm người này, nếu thần thông thật sự cao hơn ta thì không nói gì, ta tự nhiên sẽ không dây dưa.
Nếu là thua ta thì, hắc hắc….
” Phí Dạ nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm.
Một nam một nữ này đứng giữa đám người, không hề coi ai ra gì, vẫn nói chuyện với nhau, thậm chí không để ý đến công kích của kim nga.
Mà giờ phút này, dưới sự áp bách của nga phấn bốn phía, phạm vi bảo vệ của đám người dần thu hẹp lại, mắt thấy không thể trụ được lâu.
“Ngươi thật sự nguyện ý thử sức sao? Thần thông người này cũng cao, là thánh tử Thiên Bằng Tộc, hình như họ Hàn, khuôn mặt xa lạ, những cái khác thì ta không hỏi qua.
” Thần sắc Ngao Thanh vừa động, gật đầu nói.
“Thánh tử Thiên Bằng Tộc? Thánh tử của phân chi yếu nhất, có thể có tồn tại cường đại gì chứ?” Phí Dạ có chút ngạc nhiên.
“Điều này cũng khó nói, Thiên Bằng Tộc tuy yếu nhưng không có nghĩa là trong tộc bọn họ có thánh tử tài cao ngút trời.
Chớ quên ta tu luyện chính là Thất Khiếu Thông Huyền Quyết, linh giác vô cùng chính xác, không loại công pháp nào trong bảy mươi hai phân chi có thể sánh bằng.
Người nọ mặc dù ta chỉ nhìn từ xa, nhưng lại khiến cho ta có cảm giác sâu không lường được.
Nếu ngươi thật sự muốn giao thủ với hắn thì nên chuẩn bị tinh thần chịu chết đi.
” Ngao Thanh lạnh lùng nói.
“Nếu như ngươi nói thế thì được, nhưng sau khi thí luyện kết thúc ta sẽ lại hướng Thất Việt Tộc cầu hôn.
Nếu ta nhớ không lầm thì lễ trưởng thành của ngươi chỉ còn vài năm là tới, lúc đó ngươi hẳn là không có cơ hội cự tuyệt ta nữa.
” Phí Dạ có chút bức bách nói.
“Hừ, ngươi thật đúng là biết không ít.
Không sai, lễ trưởng thành của ta chính là chuyện ba năm sau, không thể trì hoãn.
Người nọ nếu thật sự không bằng ngươi thì trong lớp đồng bối Phi Linh Tộc cũng không thể tìm ra người mạnh hơn ngươi.
Lúc đó ta sẽ đáp ứng cầu thân của ngươi.
” Ngao Thanh ngẩng đầu, hãnh diện nói.
“Ha ha, cứ quyết định như vậy đi.
Nếu có thể đụng tên họ Hàn này ở tầng thứ ba là tốt nhất.
Nếu thật sự không được thì chờ sau khi trở về sẽ hướng hắn khiêu chiến.
Người này có thể bị ngươi nhìn trúng, sẽ không có chuyện ngay cả thí luyện cũng không có cách thông qua.
” Phí Dạ cuồng tiếu một tiếng, hai mắt hiện lên một tia sát khí.
“Việc này tùy ngươi, nhưng yêu trung kia có chút chướng mắt.
Là ngươi ra tay, hay phải đợi ta ra tay.
” Ánh mắt Ngao Thanh đảo qua xung quanh, thản nhiên nói.
“Hắc hắc, loại chuyện nhấc tay này cứ giao cho Phí mỗ.
” Đại hán cười, đột nhiên vỗ lên cự kiếm sau lưng, nhất thời kiếm này phát ra tiếng ông ông, trực tiếp phóng lên cao, hóa thành một đạo kim quang thô to, không ngừng xoay tròn.
Mà đồng thời, Phí Dạ cũng hóa thành một cự đại quái điểu.
Hai cánh vỗ một cái, trực tiếp vọt lên trời cao.
Sau mấy lần chớp động, cự đại điểu ảnh nhập làm một với cự kiếm.
Vừa thấy có người từ vòng phòng hộ bẩy, kim nga bốn phía vù vù một tiếng, một đám nhất thời đánh thẳng lên không trung.
Nhưng chúng nó chưa đến gần thì đã có vô số kim quang đánh xuống.
Một tiếng phích lịch phát ra, lập tức kim quang tăng vọt mấy lần, vô số kim mang bắn nhanh xuống bao phủ lấy đám kim nga phía dưới.
Nguyên bản tầng tầng lớp lớp, sau khi bị kim mang đánh trúng, kim nga lập tức phát ra tiếng cháy khét, bị xuyên thủng.
Kể từ đó, rất nhiều kim nga ở phía sau, sau khi kim mang đánh tới thì chết rất nhiều.
Trong nháy mắt đã bị giết gần nửa.
Một con Kim Minh Nga to lớn hơn xa so với đồng loại thấy cảnh này, lập tức phát ra tiếng kêu, những kim nga còn sót lập tức bay tứ tán trốn đi.
Ngao Thanh thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, trong miệng lẩm bẩm gì đó, đột nhiên sau lưng hiện ra hai hư ảnh cực lớn.
Hư ảnh vô cùng mơ hồ, mơ hồ có bảy hình thái khác nhau, có đầu vượn, có đầu báo….
cái nào cũng dữ tợn!Dưới sự thúc dục pháp quyết của Ngao Thanh, tất cả đầu lâu mở mắt, đồng thời hé miệng phun ra bảy đoàn lục sắc quang hà, cuồng dũng đánh về phía xa.
Một mà khó tin xuất hiện.
Nơi bảy luồng lục hà đi qua, tất cả kim nga lập tức bị hút vào, lập tức bị lục quang thôn phệ thành huyết thủy.
Tất cả kim nga rốt cục chỉ còn sót lại vài con chạy thoát, kim quang trong không trung lúc này mới thu lại, Phí Dạ vai khiên cự kiếm hiện ra.
Hắn nhìn những hư ảnh thật lớn sau lưng Ngao Thanh, trên mặt hiện ra một tia si mê.
Một đạo hắc ảnh lóe lên, mấy hắc sắc yêu vật bị bạch sắc trảo mang xuyên qua, trong nháy mắt bị xé rách thành từng mảnh.
Hư ảnh kia đem chúng nó thu nạp không còn một mảnh, sau đó lập tức xoay quanh trên không trung, bay về đầu vai Hàn Lập, hiện ra một tiểu thú nhỏ như con mèo, đúng là báo lân thú mà Hàn Lập thu phục.
“Hắc hắc, thật không nghĩ ra linh thú của Hàn huynh đối phó với băng sát lại hữu hiệu như vậy.
Ta còn chưa phát hiện ra tồn tại của chúng thì nó đã phát hiện trước một bước, không biết linh thú này gọi là gì, tiểu muội thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
” Một mỹ nữ bên cạnh tấm tắc khen, đúng là Tần Hiểu.
Lôi Lan và Bạch Bích nhìn báo lân thú, cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
“Tên là gì thì ta cũng không rõ lắm, là trong lúc vô ý thu phục được.
Ta cũng không nghĩ tới nó lại có thể hấp nạp băng sát chi khí.
” Hàn Lập sờ đầu tiểu thú, lãnh đạm cười nói.
Vừa tiến vào băng sát chi địa không bao lâu, nguyên bổn vòng trữ vật trên tay dùng để chứa Đề Hồn Thú và tiểu thú này bỗng rung lên.
Hàn Lập dùng thần niệm liên lạc thì biết được nó muốn ra ngoài.
Hàn Lập hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng biết rõ tiểu thú này mặc dù còn nhỏ, nhưng lại có thiên phú, cũng không mặc kệ.
Mà phụ cận cũng không có cường địch nào, cho nên thả nó ra.
Kết quả không bao lâu sau, biểu hiện của báo lân thú khiến đám người Hàn Lập kinh hãi.
Con thú này vừa xuất hiện tại băng sát chi địa, chẳng những vô cùng sung sướng, hơn nữa cảm ứng đối với băng sát yêu vật cực kỳ linh mẫn, thậm chí Hàn Lập còn chưa phát hiện ra yêu vật thì nó đã phóng tới, hai trảo điên cuồng huy vũ, chem.
băng sát thành vô số mảnh, lại đem nguyên sát chi khí của yêu vật hấp nạp vào bụng, lộ ra bộ dáng cực kỳ vui mừng.
Mặc dù băng sát yêu vật không thể tạo thành uy hiếp đối với đám người Hàn Lập, nhưng chúng nó am hiểu ẩn nặc, đột nhiên từ dưới đất công kích thì khó lòng phòng bị, cũng có chút phiền toái.
Mà báo lân thú khi phát hiện ra băng sát ẩn sâu dưới băng thì hướng về phía dưới băng rống lên từng tiếng tru quái dị, yêu vật phảng phất như bị tiếng rống làm kinh động, từ dưới băng hốt hoảng chạy ra, kể từ đó liền trở thành mồi trong miệng tiểu thú.
Thấy tình hình này, không riêng gì Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, mà đám người Lôi Lan cũng cảm thấy hứng thú đối với tiểu thú.
Bọn họ cứ như vậy mà đi, dọc đường số lượng băng sát yêu vật bị báo lân thú cắn nuốt cũng hơn một ngàn.
Nguyên bổn hoa văn màu vàng bên ngoài thân tiểu thú đã dần nổi lên một tầng bạch sắc oánh quang.
Bộ dáng như tu vi lại tăng thêm.
Hàn Lập thấy hành động của tiểu thú này, không khỏi vuốt cầm trầm ngâm.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!