Vân Mộng Sơn Mạch, trong một gian mật thất thuộc Tử Mẫu Phong, bốn phía đều là một mảnh sương mù, tựa hồ cả gian mật thất đều được đặt dưới cấm chế. Tại trung tâm mật thất, có một người toàn thân thanh quang chớp động đang ngồi xếp bằng ở đó, bốn phía lại có năm bộ nhân hình khô lâu trắng noãn như ngọc, đồng dạng cũng đang ngồi xếp bằng xung quanh. Những khô lâu này toàn thân bao phủ một tầng ma khí xám trắng nhàn nhạt, nhưng khóe miệng khẽ mở ra, bên trong phân biệt có hắc, bạch, lam, hoàng, lục năm loại quang diễm chớp động không ngừng. Thanh sắc nhân ảnh đang ngồi xếp bằng ở trung tâm hai tay hợp lại đặt trước ngực, một đoàn tử diễm chói mắt như có như không hiện lên trên tay. Đúng là Hàn Lập, người đã bế quan không biết bao nhiêu năm. Đột nhiên trên vách tường ngân quang chợt lóe, một đạo thanh sắc nhân ảnh quỷ dị từ trong cấm chế hiện ra, ảo ảnh chợt lóe, người này liền lẳng lặng đứng bất động ở một bên. Hồi lâu sau, Hàn Lập đột nhiên mở miệng, đoàn tử diễm chói mắt kia hóa thành một đám tử sắc hỏa tuyến, nhất thời bị hút vào trong miệng. Năm bộ khô lâu gần đó trái lại đột nhiên khép miệng, quang diễm trong miệng chợt lóe lên rồi biến mất, tiếp đó ma khí xám trắng trên thân chúng nhanh chóng biến mắt, xương cốt trắng noãn lại biến thành những màu sắc nhàn nhạt giống đám quang diễm kia. Lúc này, Hàn Lập chậm rãi mở hai mắt, nhưng trên mặt một mảnh mờ mịt, qua một hồi lâu sau,trong mắt mới lộ ra vẻ tỉnh táo. Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại ở trên thanh sắc nhân ảnh, khẽ cau mày. Thanh sắc nhân ảnh tự nhiên chính là Nhân hình Khôi Lỗi mà hắn vẫn đặt ngoài động phủ cho tự họat động. Những năm gần đây, Hàn Lập trừ việc cứ cách một thời gian ngắn lại cùng đệ nhị Nguyên Anh đang điều khiển Khôi Lỗi đồng hóa ra, một mực vẫn cho nó chiếu cố mọi việc trong động phủ. Hiện tại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, tự nhiên là có đại sự gì đó, không thể làm chủ, phải chính hắn tự mình quyết định mới được. Hàn Lập trong lòng có chút kỳ quái, lấy thần thông không thua Đại Tu Sĩ của đệ nhị Nguyên Anh, còn có thể có chuyện gì làm cho nó vô phương định đoạt? Hắn lúc này thần niệm khẽ động, trực tiếp xâm nhập vào trong Nhân hình Khôi Lỗi, cùng thần thức đệ nhị Nguyên Anh bắt đầu đồng hóa. Ước chừng một khắc sau, Hàn Lập trên mặt lộ ra một tia cổ quái. Mà nguyên bản Nhân hình Khôi Lỗi vẫn đứng yên không nhúc nhích, từ bên trong túi trữ vật bên hông móc ra một vật, bình tĩnh đưa tới. Hàn Lập không lưỡng lự nhận lấy, đó bất ngờ lại là khối ngọc phù tàn khuyết bằng nửa bàn tay. Hướng vào trong đó rót vào một ít linh lực, mặt ngoài ngọc phù lại hiện ra vô số huyết sắc tiểu tự. Hàn Lập sau khi quan sát một hồi, liền lộ ra vẻ do dự. “Thiên Lan đạo hữu, tỉnh dậy đi! Lần này thời gian bế quan của chúng ta cũng không ngắn a?” Hắn âm trầm mở miệng, chỉ là bởi vì đã một thời gian dài không nói gì, nên lời nói có chút khô cứng. “Cũng tầm một trăm hai mươi, một trăm ba mươi năm, hai giáp mà thôi, cũng không tính là lâu! Thế nào, bây giờ sẽ xuất quan sao? Hàn Diễm của ngươi và Tâm Ma chính là đang tu luyện tới thời điểm mấu chốt, chỉ cần lại tiếp tục tu luyện hơn mười năm, liền có thể đem Ngũ Ma và năm loại Cực Hàn Chi Diễm chân chính luyện hóa thành công. Hiên tại ly khai không có chút đáng tiếc sao ?”Linh quang chợt lóe,từ trong tay áo bào Hàn Lập bay ra một cái tiểu đỉnh, sau khi xoay quanh liền trôi nổi tại trước người Hàn Lập, trên đỉnh hiện ra thân ảnh đồng tử. Bộ dáng hiện tại của yêu này thoạt nhìn so với trước kia lớn hơn hai, ba tuổi, đang rung đùi đắc ý nói. “Chưa vội nói tới việc đáng tiếc, chỉ cần khi trở về tiếp tục luyện hóa là được. Nhưng trong khối Vạn Lý phì này truyền đến tin tức Loạn Tinh Hải, ban đầu ta cùng Thiên Tinh Song Thánh đã làm một cuộc giao dịch, lúc này Lăng Ngọc Linh nàng dù có làm phiền, ta cũng không thể coi như không thấy được. ” Hàn Lập khẽ lắc đầu. “Thiên Tinh Song Thánh? Chính là đôi vợ chồng Hậu kỳ ở Loạn Tinh Hải kia sao? Năm đó ta ở trong đỉnh dùng bí thuật quan sát khí sắc bọn họ, hai người bọn họ mặc dù pháp lực không thấp, nhưng khí huyết không tốt, bộ dáng thọ nguyên không còn nhiêu lắm. Coi như một mực bình yên vô sự, hiện tại quá nửa cũng đã tọa hóa rồi. Không có đôi vợ chồng này tọa trấn, nên có chuyện gì cần hướng ngươi xin giúp đỡ ?” Đồng tử nhãn châu xoay chuyển nói. “Xem xét tin tức từ Lăng Ngọc Linh phát tới, đích xác không có nhắc tới Song Thánh, xem ra đôi vợ chồng này hơn phân nửa thật không còn tại thế. Bất quá đó cũng là một cơ hội, ta đối với Nguyên Từ Thần Quang của Tinh Cung cũng rất có hứng thú. Năm đó Song Thánh cho ta vài loại phương pháp hữu dụng đối với việc tiến giai lên Hóa Thần, ta đã tinh tế nghiên cứu qua. Các phương pháp khác đều không đáng tin,chỉ có Nguyên Từ Thần Quang tu luyện đến đại thành, mới thực sự có chỗ hữu dụng trong việc tiến giai Hóa Thần. Lần này đi, vừa lúc đem phương pháp tu luyện thu vào tay. ” Hàn Lập chậm rãi nói. “Nguyên Từ Thần Quang, công pháp như thế ta tại Linh Giới cũng không có nghe nói qua. Hơn phân nửa là do tu sĩ giới này sáng tạo ra. Nhưng đạo hữu tính toán tu luyện công pháp này, có phải quá phân tâm không. Cẩn thận gặp phải trở ngại lớn a. ” Đồng tử nhắc nhở. “Ta trong lòng hiểu rất rõ. Trước khi tu luyện Nguyên Từ Thần Quang này, ta sẽ trước hết đem pháp lực tu luyện tới Hậu kỳ đại thành, dùng phương pháp Cực Hàn Chi Diễm đột phá Hóa Thần bình cảnh một lần, có thể thành công là tốt nhất. Nếu không được thì Nguyên Từ Thần Quang không thể không luyện. Nếu không thì không có phương pháp khác giúp ta tiến giai Hóa Thần. ”Hàn Lập ngưng trọng nói. “Đạo hữu đã nói thế, ta cũng không còn gì để nói. Đáng tiếc lão phu mặc dù cũng hiểu được rất nhiều phương pháp đột phá Hóa Thần, nhưng nơi đây linh khí quá loãng, dùng ở giới này lại không có hiệu quả. Đúng rồi, đạo hữu trăm năm qua tu luyện thế nào rồi? Tựa hồ pháp lực tăng lên không ít. ”Đồng tử ánh mắt đảo qua thân thể Hàn Lập,nhàn nhạt hỏi. “Mặc dù pháp lực có chút tiến bộ, nhưng muốn đến Hậu kỳ đại thành còn quá sớm! Lúc đầu còn muốn khổ tu năm, sáu chục năm mà thôi. Mà kết quả này còn nhờ vào việc không ngừng nuốt phục các loại linh đan, nếu không chỉ bằng vào việc tự mình đả tọa khổ tu, chỉ sợ dù có thêm trăm năm cũng không có cách nào được như thế này. ”Hàn Lập thở dài một tiếng. Lúc này hắn nhớ đến Giáng Vân đan được luyện chế tại dược viên trong không gian thần bí kia. Nếu còn có thể có số lượng đầy đủ linh đan này thì đủ để đem thời gian tu luyện rút ngắn đi mấy lần. Đáng tiếc linh thảo luyện chế Giáng Vân đan đã tiêu hao hầu như không còn, lại vô phương đem linh thảo này từ trong không gian kia nhổ ra để đem về đây trồng. Hiện tại dùng đan dược khác, đối với cảnh giới của hắn bây giờ mà nói, đan dược phụ trợ dùng được thật sự có hạn, không cách nào làm cho hắn vừa lòng. Bất quá những năm gần đây, hắn cũng không lãng phí lục dịch trong thần bí tiểu bình. Ngoài việc dùng để luyện chế đan dược, những linh dịch dư ra đều được hắn dùng để thanh tẩy linh nhãn và để thôi thục Linh trùng. (thôi thục = thúc dục trưởng thành )Nhưng thanh tẩy linh nhãn kéo dài được hơn hai mươi năm liền ngừng lại. Bởi vì hai mắt sau khi trải qua vô số lần thanh tẩy, Minh Thanh linh thủy rốt cuộc không có tác dụng nữa, nếu liên tục sử dụng cũng chỉ là lãng phí lục dịch mà thôi. Nhưng linh nhãn của Hàn Lập bây giời so với trước kia đúng là cách biệt một trời một vực. Hai mắt sau khi được rót vào linh lực cường đại, chẳng những có thể xuyên vân thấu vụ, thậm chí nếu toàn lực thi triển, có thể dùng thần niệm liền đem vật ngoài ngàn trượng nhìn rõ ràng, cứ như gần trong gang tấc vậy. Vì vậy, nếu thân ở trong cấm chế ngăn cách thần niệm gì, thần thông này cực kỳ hữu dụng. Mà Lục Dực Sương Công trải qua trăm năm thôi thục, rốt cục cũng tiến hóa ra đôi cánh thứ hai,thần thông từ khoảng cách trên dưới ngũ cấp yêu thú, giờ đã tiến hóa tới trình độ thất cấp yêu thú đại thành, đã có thể sử dụng phong tuyết chi lực. Dưới tình huống mười hai con ngô công cùng nhau thi triển,đủ sức khiến phạm vi mười trượng xung quanh lập tức hóa thành một mảnh băng tuyết. Nhưng một lượng lớn Phệ Kim Trùng được Hàn Lập đặc biệt bồi dưỡng, còn chưa có dấu hiệu tiến giai. Trong tay hắn mặc dù có nắm pháp quyết mượn Ngũ Hành linh khí để khi linh trùng đạt đến một bước cuối cùng tiến hành giúp chúng trở thành thể thành thục, nhưng hiển nhiên chúng vẫn chưa đạt đến trình độ để có thể thi triển pháp quyết này. Bộ dáng những linh trùng này không biết phải bồi dưỡng bao nhiêu năm nữa mới đạt đến trình độ kia. Còn về Thổ Giáp Long am hiểu tìm kiếm thiên tài địa bảo mà hắn thu phục được ở Đại Tấn kia, dưới tình huống được ăn vào đại lượng yêu đan, cũng cực kỳ an tâm tu luyện trong động phủ, bất quá nhìn tu vi nó, cách lúc đột phá bát cấp Hóa Hình rất gần rôi. Tại phương diện công pháp,Hàn Lập hiện tại tu luyện Thanh Nguyên Kiếm Quyết đồng thời cũng kiêm tu Đại Diễn Quyết. Không biết là vì lý do tư chất Linh Căn thay đổi, hay là hắn tại phương diện tu luyện thần niệm này thật sự có thiên phú, lại có thể một hơi đem Đại Diễn Quyết nọ tu luyện tới tầng cuối cùng, bộ dáng tựa hồ so với việc tu luyện mấy tầng trước đó còn muốn thuận lợi hơn. Vì thế, thần thức của hắn so với trước kia cường đại chừng gấp đôi. Nếu có thể đem một tầng cuối cùng cũng tu luyện thành, thần niệm so với Hóa Thần tu sĩ cũng sẽ không hề thua kém. Trừ thần niệm ra, thân thể Hàn Lập hôm nay cũng mạnh mẽ khó có thể tin. Vì song song với tu luyện Tật Phong Cửu Biến, hắn cũng đem Minh Vương Quyết tầng thứ ba tu luyện qua. Mặc dù không có tốn bao nhiêu thời gian, nhưng tu luyện rất khó khăn, phải chịu thống khổ rất lớn, khiến Hàn Lập lúc mới bắt đầu suýt nữa cũng phải từ bỏ. Không trách được cho dù tại Linh Giới, cũng hiếm thấy có người đã tu luyện xong ba tầng. Nhưng công pháp này sau khi tầng thứ ba đại thành,sự cường đại sau khi thân hình được tẩy tủy còn vượt xa dự liệu của Hàn Lập. Hắn bây giờ có thể không thi triển hộ thể linh quang, chỉ bằng thân thể liền có thể ngăn cản một loại pháp khí công kích mà bình yên vô sự. Còn tu luyện Tật Phong Cửu Biến lại cực kỳ đơn giản, hắn chỉ tốn thời gian hơn một năm đã tìm hiểu thấu triệt, có thể tùy ý thi triển. Hàn Lập trong lúc bế quan còn luyện chế mấy thứ bảo vật. Mộc Sinh Châu kia có thể thi triển thần thông bất diệt thân thể, tự nhiên là được luyện đầu tiên. Phụ trợ tài liệu quan trọng nhất của bảo châu này chính là thứ trong tam đại linh mộc ”Dưỡng hồn mộc” và “Linh Nhãn thụ”. Những đồ vật đối với những người khác ở Nhân Giới mà nói, đều là thứ muôn vàn khó khăn để kiếm, nhưng đối với Hàn Lập lại căn bản không thành vấn đề. Vì thế, hắn dễ dàng chế ra Mộc Sinh Châu, rồi đem nó luyện hóa vào trong cơ thể. Đương nhiên trừ viên châu này ra, hắn trong lúc bế quan còn đem độc câu của Song vĩ nhân diện hạt (bò cạp mặt người hai đuôi) và Hỏa Long trụ lấy được từ Côn Ngô sơn thuận tay luyện chế thành hai kiện pháp bảo có uy lực không nhỏ. Hàn Lập trong lòng yên lặng suy nghĩ một lần về thu hoạch lần bế quan này. Đột nhiên tay áo rung lên, vứt một cái ngọc bình đen nhánh ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó. Nhất thời thân hình năm bộ khô lâu phụ cận run lên, ma khí xám trắng bỗng nhiên hiện lên, hóa thành năm quỷ đầu lớn chừng bánh xe, miệng phun ma hỏa, dữ tợn dị thường. “Tật” Hàn Lập dương tay đánh ra một đạo pháp quyết. Mấy cái quỷ đầu nay xoay tròn, lại nhanh chóng trở nên thu nhỏ, cuối cùng biến thành lớn chừng nắm tay, bị ngọc bình đen nhánh kia phun ra một luồng hào quang hút vào trong đó. Hàn Lập đem ngọc bình thu lại, thân hình nhoáng lên đã đứng dậy. Ống tay áo hắn nhắm ngay bạch quang quanh thạch thất phất một cái, nhất thời sau khi linh quang thiểm động, cấm chế thạch thất nhanh chóng tán loạn biến mất, hiện ra một cái cửa đá. Hàn Lập mặt không chút thay đổi đi tới, Nhân hình Khôi Lỗi thì tại mật thất ngân quang chợt lóe, liền biến mất không thấy.