Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 6 - Chương 863: Càn Khôn Tháp

30-08-2024


Trước Sau

Ba người của lão giả họ Phó đi trước dẫn đường cho đám người của Hàn Lập đi qua cấm chế đại trận rồi tiến vào bên trong Bách Xảo Viện.
Lúc này đám người Hàn Lập không còn bị vây xung quanh bởi các dãy núi nữa mà là đáp xuống một cái sân rộng.
Phía trước có một con đường dẫn tới một cái vách núi to lớn.
Phía trên là một cái đài cao lớn.
Cái đài này cao khoảng trên một trăm trượng, có khoảng năm tầng.
Mới nhìn thì thấy không giống một tòa lầu mà nó phảng phất giống như là một cái tháp bằng đá to lớn.
Còn phía sau tòa lầu này không nhìn thấy nơi tận cùng của ngọn núi Bởi vì có rất nhiều hang động lớn nhỏ được tạc vào trong vách đá.
Bên trong thỉnh thoảng thấy có các đệ tử của Bách xảo Viện xuất hiện đi đi lại lại, mọi người trong ai cũng không giống như bình thường.
Lão giả họ Phó cũng không dẫn mọi người đi tới lầu mà lại đi thẳng tới một cái vách núi cao thẳng đứng.
"Phía dưới ngọn núi này có cả một cái Phế Hỏa Trì.
Chẳng những giúp cho việc luyện khí tăng cao mà hơn nữa đối với những tu sĩ tu luyện hỏa thuộc tính công pháp rất nhiều chỗ tốt.
Cho nên Bách Xảo Viện chẳng những đem hết các luyện khí thất đặt phía trên vách núi đá mà còn có các đệ tử bậc cao tự kiến thiết các động phủ của mình ở phía bên trong lòng núi nữa" Trình sư huynh hiển nhiên hiểu rõ sự tình của Bách Xảo Viện nên thuận miệng lên tiếng giảng giải cho Hàn Lập nắm rõ.
Nói xong cũng không cần mọi người nghe hay không.
Hàn Lập nghe xong như vậy trong lòng vừa động, trên mặt lộ ra một nét đăm chiêu.
Hướng lên phía trên phi độn đi khoảng một ngàn trượng thì tới một cái cửa động thật to thì dừng lại.
Nơi này hiển nhiên không phải là nơi mà những đệ tử cấp thấp có thể đi tới.
Nơi này không giống như phía dưới rất là nhiệt náo.
Ở đây ngoại trừ hai lão giả ra thì hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của ai cả.
"Trình sư huynh! Lữ đạo hữu! Lão phu ở đây chờ quý vị mà không có đi ra ngoài đón tiếp.
Mong rằng hai vị đạo hữu không buồn lòng.
Vị này có phải là Hàn đạo hữu.
Quả nhiên tuổi còn rất trẻ, tiền đồ thật là rộng lớn.
Ồ! Hàn đạo hữu đã tiến cấp Nguyên Anh Trung Kỳ rồi sao?" ba người từ trên cửa động xuất hiện.
Một lão giả tóc đỏ hồng, da tay ngâm đen.
Hướng tới Trình sư huynh và Lữ Lạc mỉm cười, rồi lại dừng ánh mắt trên người của Hàn Lập Liếc qua một cái.
Sắc mặt chợt đại biến hô lên.
Đứng bên cạnh lão là một người với làn da khô quắc, vẻ mặt âm lệ cũng đồng dạng lộ vẻ hoảng sợ.
"Làm cho Phùng huynh chê cười.
Hàn sư đệ cũng mới vừa tiến cấp Nguyên Anh Trung Kỳ mà thôi, sau này còn nhờ hai vị sư huynh chỉ điểm thêm cho Hàn sư đệ" Trình sư huynh cười lên ha hả rồi nói.
"Chúng ta chỉ điểm! Trình huynh không phải nói chơi chứ" Hai vị trưởng lão của Bách Xảo Viện sau khi run sợ một hồi rồi từ từ bình tỉnh lại.
Hai người sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái trong lòng không khỏi cười khổ.
Còn lão giả họ Phùng lại càng không biết phải nói gì nữa.
"Hai vị đạo hữu không nên khiêm nhường.
Hàn mổ tu luyện chỉ hơi nhanh một chút.
Nhưng dù sao thì căn cơ cũng không vững lắm.
Sau này tu luyện có cái gì bất ổn thật lòng muốn nhờ hai vị đây ra tay giúp đỡ, hướng dẫn một phen" Hàn Lập liền ôm quyền.
Cũng khách khí nói không chút ngạo mạn hay lên mặt gì cả.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đối diện, ngay cả nói cũng không dám.
Ấn tượng mà Hàn Lập biểu hiện thật là đúng mực.
Sau đó bọn họ cũng mời mọi người vào trong nói chuyện.
"Thật ra Liệt hỏa huynh sẽ ra để đón tiếp các vị nhưng vì phải lo chuẩn bị phần cuối cùng cho việc luyện chế pháp bảo nhận chủ nên tạm thời không thể không ra đây.
Ba vị đạo hữu xin thông cảm cho" Một vị lão giả khác nói ra như vậy.
"Đinh sư huynh không cần nói vậy! Ta cùng với Lữ sư đệ cũng có giao tình với ba vị kể ra cũng đã trăm năm rồi, không cần khách khí.
Không biết đây là loại pháp bảo gì, mà lại được tổ chức theo nghi thức nhận chủ long trọng vậy chứ.
Không biết hai vị đạo hữu có thể cho biết một vài tin tức về nó không?" Trên đường đi Lữ Lạc có chút tò mò hỏi.
"Hắc hắc cũng không có gì là đại bảo vật.
Chỉ là ba huynh đệ bọn ta đã mất rất nhiều thời gian nên mới vừa luyện chế ra một kiện Càn Khôn Tháp mà thôi" Lão giả họ Đinh làm như không có gì quan trọng nói ra.
Còn trên mặt mơ hồ lộ ra một tia đắc ý.
"Càn Khôn Tháp? Chính là nó ư.
Đây chính là một trong tam đại chi bảo trấn phái của Bách Xảo Viện mà.
Ta còn nhớ rõ.
Gần ngàn năm qua quý Viện cũng không có người có khả năng luyện chế một cái trấn chi bảo mới như vậy cả" vốn là Trình sư huynh đang cười cười nghe nói vậy trên mặt không khỏi kiềm lại vẻ giật mình nói.
"Cho lúc này đây mới tổ chức lễ nhận chủ nên mới mời quí đạo hữu cùng tới xem lễ.
Nhưng mà Càn Khôn Tháp này chính là trấn sơn chi bảo của Bách Xảo Viện bọn ta.
Đối với hai tông môn các vị không tính là cái gì thì đối với Cổ Kiếm Môn chúng ta cũng vậy.
Ta cũng nghe nói lúc trước Trình sư huynh ở trong Trụy Ma cốc cũng có được không ít bảo vật trở về.
Mà Hàn đạo hữu cũng ở trong Trụy Ma cốc có khả năng tiến cấp nhanh như vậy chắc là có cơ duyên gì đó rồi" Lão giả họ Phùng nói.
"Tìm được một ít bảo vật? Phùng huynh vậy là nghe người khác nói lại rồi.
Còn việc của Hàn sư đệ thì ta cũng không rõ ràng được.
Khi ta tiến vào Trụy Ma cốc mặc dù có được hai kiện bảo vật nhưng uy lực lại bình thường thật không có chỗ nào có thể so sánh cùng với Càn Khôn Tháp được" Ngân phát lão giả lắc đầu nói.
"Hàn mỗ cũng không tìm được loại cổ bảo nào lợi hại.
Ngược lại khi còn ở Trụy Ma Cốc cũng đã bị hủy đi một số bảo vật.
Nếu không phải cơ duyên hảo hợp giúp cho tu vi của tại hạ tăng lên được một tầng, thì cũng đã tay không trở về rồi" Hàn Lập tự nhiên cũng không nói rõ chi tiết về chuyện của Linh Miểu Viên.
Vì vậy cứ thật thật giả giả một hồi cho qua chuyện.
"Hàn đạo hữu tu vi tăng lên một bậc thì còn cần gì đến các loại bảo vật chứ.
Nếu như tu vi của lão phu có khả năng tăng lên được một tầng thì ta cũng tình nguyện đem tất cả các bảo vật trao đổi lấy" Lão giả họ Phùng cười khổ một tiếng, trong đó có ba phần hâm mộ ba phần trào phúng nói.
Hàn Lập nghe như vậy chỉ mỉm cười không nói gì thêm nữa.
Băng qua một cái hoa viên trăm hoa đua nở, xong rồi bọn họ đi tới một cái đại sảnh to lớn thần kỳ.
Tòa đại sảnh này rộng chừng khoảng một trăm trượng.
Bốn vách tường được khảm từ những tinh khối to khoảng chừng nắm tay được làm từ loại tài liệu gì đó không biết tên mà kim quang sáng chói lập lòe.
Vì vậy làm cho đại sảnh này không có chút gì âm u mà ngược lại tỏa ra cảm giác phú lệ đường hoàng.
"Ba vị đạo hữu mời ngồi.
Sau khi hoàn tất mọi việc thì Liệt hỏa sư huynh sẽ đi tới.
Ngoài ra người của Cổ Kiếm Môn có thể sẽ tới đây nhanh thôi" Lão giả họ Phùng bắt chuyện với đám người Hàn Lập rồi khách khí mới ngồi xuống.
"Nghe nói lần này Kim lão quái của Cổ Kiếm Môn đã chấm dứt bế quan.
Việc này có thật hay không vậy?" Lữ Lạc vừa mới ngồi xuống liền hỏi ngay.
"Đúng là có việc này.
Kim đạo hữu đã phát ra một Truyền âm phù cho Liệt hỏa sư huynh nói là sẽ tới dự lễ.
Bất quá...
" Lão giả họ Phùng nói tới đây thì ngừng lại một chút"Bất quá cái gì?" Lữ Lạc có chút kỳ quái còn ngân phát lão giả cũng bị làm cho tò mò hơn, nghe vậy liền xoay người lại.
Còn Hàn Lập thì đưa mắt nhìn khắp nơi trong đại sảnh đánh giá.
Dường như không chú ý đến những việc khác.
"Nhưng mà Kim đạo hữu đến đây cũng chỉ là muốn nhìn thấy Hàn đạo hữu mà thôi.
Bởi vì Hàn huynh danh khí vang dội.
Bây giờ có thể tính là chỉ dưới tam đại tu sĩ mà thôi nhưng cũng có thể nói là đứng dưới không nhiều lắm.
Nếu như là đơn đã độc đấu mà nói thì Thiên Đạo Minh đệ nhất tu sĩ rồi.
Như vậy tiếng đồn quả không sai chút nào.
Hơn nữa, giờ lại đã tiến cấp Nguyên Anh Trung Kỳ" Lão giả họ Đinh sau khi liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, khóe miệng nổi lên một tia thần bí nói.
"Như thế nào.
Kim lão quái muốn thử thần thông của Hàn sư đệ hay sao? Lão quái này đã bế quan nhiều năm như vậy.
Tính tình vẫn như vậy không thay đổi chút nào cả, phải không?" Trình sư huynh nhướng mày, có chút không hài lòng nói.
"Việc này ta và Phùng sư huynh cũng không rõ lắm.
Nhưng mà với thần thông của Hàn đạo hữu thì cũng không cần phải e ngại bất kỳ đối thủ nào cả.
Hơn nữa, thật tình mà nói bọn ta cũng muốn kiến thức một chút thần thông của Hàn huynh" Lão giả họ Đinh cũng không ý che dấu mà trực tiếp nói thẳng ra.
"Nói như vậy.
Lần tụ này chính là muốn phân chia lại thứ tự của Vân Mộng Sơn rồi" Lữ Lạc ánh mắt chớp động một cái.
"Hai vị đạo hữu nếu như đã nghĩ như vậy thì cũng không khác.
Nhưng mà nói đến lần phân chia thứ tự bài danh này.
Mấy lão bất tử của Bách Xảo Viện chúng ta cũng không có gì thay đổi.
Lần này đương nhiên sẽ không tính đến.
Ngoài ra cũng không nói gì đến hai tông phái tương tranh gì nhau.
Nhưng Kim đạo hữu của Cổ Kiếm Môn một khi đã tới đây thì thế nào cũng sẽ cùng với Hàn đạo hữu thử qua một lần cho biết.
Nếu không thì cũng sẽ không cam chịu đem cái đệ nhất tông môn ở Khê Quốc ra mà nói chuyện nữa" Bên kia Lão giả họ Phùng mỉm cười nói.
"Hai vị đạo hữu đã biết việc này.
Nhưng trong thư mời lại không đề cập gì đến.
Thật là không thể nào hiểu nổi" Trình sư huynh chỉ còn biết nhướng mày.
Còn Lữ Lạc thì sắc mặt âm trầm lạnh như băng nói.
"Lữ đạo hữu cũng không nên hiểu lầm.
Việc này bọn ta cũng chỉ đoán ra mà thôi.
Kim đạo hữu cũng không có nói gì đến đến việc sẽ bàn luận với Hàn đạo hữu.
Đúng như lời mà Bách Xảo Viện chúng mà nói thì lần tụ hợp này chỉ lấy việc ba tông phái bàn luận, trao đổi là chính.
Dù sao thời gian mỗi lần trao đổi bàn luận này cũng kéo dài hơn trăm năm.
Người mới có thêm ngoài Hàn đạo hữu còn có Minh Hình đạo hữu của Cổ Kiếm Môn.
Tất cả mọi người gặp nhau bàn luận chắc chắn sẽ có nhiều chỗ tốt" Phùng sư huynh lắc lắc đầu, không chút gì giận cả nói.
Nghe lời giải thích này thần sắc trên mặt của Lữ Lạc hơi hòa hoãn.
Còn Hàn Lập thì trước sau vẫn vậy không chút thay đổi.
Từ đầu tới giờ vẫn thản nhiên tươi cười mà thôi.
Lúc này đây Hàn Lập chỉ tập trung chú ý đến hai người Trưởng lão của Bách Xảo Viện.
Trong lòng hắn cảm thấy có vài phần cao thâm khó lường.
Trình sư huynh nghe giải thích xong như vậy, rồi nhanh chóng trở lại chuyện của tông môn.
Đột nhiên từ ngoài cửa bay vụt đến một đạo Truyền Âm phù màu hồng, sau khi xoay một vòng rồi liền bay thẳng tới tay của lão giả họ Phùng.
Lúc này, trong đại sảnh ánh mắt mọi người đều hướng tới chỗ lão giả họ Phùng, lão nhìn qua một cái rồi bổng nhiên đứng dậy.
"Thật sự là đúng dịp đây.
Ba vị đạo hữu ở đây chờ một chút.
Mấy vị đạo hữu của Cổ Kiếm Môn cũng đã đi tới.
Giờ ta phải đi nghênh đón bọn họ.
Ở đây thì Đinh sư đệ sẽ bồi tiếp ba vị" Lão giả có chút xin lỗi nói.
Sau đó hướng ra bên ngoài mà đi.
Trình sư huynh và Lữ Lạc nghe vậy liếc nhìn nhau một cái.
Trên mặt lộ ra một tia trịnh trọng.
Hàn Lập cũng không có bộ dáng gì là vội vã, hắn cũng không có nhớ lầm là hình như Lữ Lạc cũng đã nói qua về Cổ Kiếm Môn.
Ngoại trừ hỏa Long Đồng Tử cùng với hai người bọn họ có quan hệ tốt.
Còn những trưởng lão khác cũng không có quan hệ gì đặc biệt với Lạc Vân Tông.
Một lúc sau, từ đại sảnh có tiếng bước chân vang lên.
Phùng lão giả cùng với ba vị tu sĩ khác từ từ đi vào bao gồm hai nam và một nữ.
Đi phía trước là lão giả khôi ngô, lão giả này tóc đã bạc hết nhưng sắc mặt lại hồng thuận, da thịt tươi tắn.
Còn cặp mắt thì lập lòe sáng ngời, làm cho người ta có cảm giác hắn giống như là một loại dã thú với bản tính hung tàn.
Mà càng làm cho mọi người chú ý hơn đó là hắn có một đôi tay thả lỏng xuống với đôi bàn tay thật là to lớn.
Nếu so với người bình thường thì nó lớn hơn gấp đôi.
Ngay phía sau lão giả này là một vị trung niên cùng một thiếu phụ đoan trang.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!