Ma Hồn đã biến thân thêm lần nữa. Lúc này hắn nhe răng cười, sau đó thân hình như cơn gió nhẹ thoáng biến mất. Thiên Tuyệt Ma Thi trước người Hàn Lập vốn đang bất động bỗng gầm nhẹ một tiếng, hai cánh tay liền động. Vô số trảo ảnh xanh biếc, phát ra tiếng xé gió xuy xuy phá không, chụp xuống phía trước. Hắc quang chớp động, thân hình quỉ mị của Ma Hồn hai đầu bốn tay bổng nhiên xuất hiện trong trảo ảnh. Trên mặt hiện lên một tia lãnh khốc, Ma Hồn phất nhẹ cánh tay về phía trảo ảnh, nhất thời trảo mang của nó lại càng thêm dày đặc, âm thanh càng bén ngọn. Hai bên vừa tiếp xúc, hắc mang dễ dàng xé rách trảo ảnh xanh biếc, cánh tay quỉ dị dài thêm ra vài thước, trong tích tắc bàn tay hóa thành một đạo hắc ảnh cắm phập vào lồng ngực cứng như thép của Thi tiêu. Năm ngón tay rút ra, trên người Thiên Tuyệt ma thi đã xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén, thi huyết đen ngòm cuồn cuộn tuôn ra. Tu sĩ bình thường nếu trúng phải đòn tấn công đó thì không chết cũng phải bị thương nặng nhưng Thi tiêu chỉ cảm giác đau nhức ở trước ngực một chút, ngoài ra còn kích thích bản tính hung tàn cuồng ác của nó. Thi tiêu không hề lùi lại, lục quang trên một cánh tay lập tức chớp động, hóa thành một cây tiêm trùy tam sắc đâm về phía Ma Hồn. Ma hồn khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên, không biết là do hắn cảm thấy sinh mạng lực của Thi tiêu quá mạnh mẽ hay là do tiêm trùy tam sắc kia. Nhưng ngay sau đó, Ma Hồn cười lạnh một tiếng, hai cánh tay như huyễn ảnh lóe lên trước ngực. Tiêm trùy tam sắc vừa tới liền bị một đôi bàn tay đen nhánh kẹp cứng, không thể tiến thêm một chút nào nữa. Cái đầu quỷ của Ma Hồn nhe răng cười ác độc, hai tay đồng thời dùng sức, ý muốn ngạnh bẻ đôi tiêm trùy. Một tiếng "phốc" nhỏ vang lên, không chờ Ma Hồn thực hiện ý định đó, toàn thân viên trùy bổng tự bạo, từ trong đó bay ra một đám trùng vân tam sắc, không chút khách khí tấn công Ma Hồn. Mặc dù Ma Hồn đã vận hành ma công đến mức tột đỉnh nhưng vì khoảng cách quá gần nên hắn liền bị một màn dị biến này làm cho kinh hãi. Mắt thấy trùng vân sắp đánh tới, trên mặt Ma Hồn liên hiện lên một tia tàn khốc, đột nhiên há mồm phun ra một vòng tròn sóng âm màu đen, đem toàn bộ tam sắc trùng vân bao vây vào trong. Một màn quỷ dị xuất hiện. Tam sắc Phệ Kim trùng bị bao bọc trong âm công màu đen, thân hình đình trệ không thể bay lên. Tiếp theo một trận âm thanh "bang bang" vang lên, từng con phi trùng tự động nó tung hóa thành một trời mưa máu. Về độ cứng rắn của thân thể thì tam sắc Phệ Kim trùng dù sao cũng không thể so sánh của kim sắc Phệ Kim trùng, một đám trùng vân đã bị Ma Hồn có tu vi đại tăng phát ra ma âm đánh thành tro bụi, không còn một con. Nhưng ngay lúc đó thì cánh tay kia của Thi tiêu cũng vừa đánh tới. Sắc mặt Ma Hồn lộ ra vẻ thiếu nhẫn nại, trở nên băng hàn, thân hình nhoáng lên liền biến mất. Một khắc sau hắn đã ở phía sau Thi tiêu, vung nắm tay màu đen nhẹ nhàng đánh tới. Động tác nhìn như thong thả, nhưng không biết vì sao Thi tiêu chỉ có thể kịp nhích đầu qua một chút, nắm tay đã tới trước mặt. Cùng lúc một đoạn gai xương dài khoảng một thước từ nắm tay bắn ra, trực tiếp xuyên thủng qua đầu Thi tiêu, thân mình Thi tiêu run lên, mọi động tác lập tức dừng lại. Ma Hồn phát ra tiếng cười âm trầm, hỏa diễm màu đen trên gai xương đột nhiên bùng cháy, sau khi hắn thu lại nó thì thân hình Thi tiêu run rẩy vài cái rồi rơi thẳng xuống đất. Từ lúc Ma Hồn tiến vào trùng vân cho đến khi tiêu diệt Thi tiêu, quá trình nhìn như rất dài nhưng kỳ thật mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt. Lúc đầu khi Hàn Lập thấy Ma Hồn tiến đến gần, còn Thiên Tuyệt ma thi thì tiến ra nghênh đón liền không suy nghĩ nhiều, thân hình hắn bay về phía sau để duy trì khoảng cách với đối thủ. Đồng thời hắn điểm chỉ về phía kiếm quang màu vàng kim đang ở trên đầu, tất cả kiếm quang nhất thời bị hắn dùng kiếm quyết tụ tập lại, từng phiến từng phiến kiếm ảnh hóa thành từng tầng từng tầng kim quang. Hàn Lập chính đang muốn điều khiển chúng tấn công Ma hồn. Nhưng không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó mà Ma Hồn hai đầu sáu tay đã tiêu diệt Thiên Tuyệt ma thi rồi. Hàn Lập hít một hơi khí lạnh, trong lòng phát khổ, đồng thời cũng vô cùng đau lòng. Hắn cực khổ lắm mới bồi luyện được Thiên Tuyệt ma thi nhưng không ngờ mới đem nó sử dụng một lần tại đây mà đã bị Ma Hồn dễ dàng đánh rớt. Tuy thân thể ma thi cứng rắn, rơi xuống mặt đất chưa biết sinh tử nhưng xem bộ dáng cho dù chưa chính thức chết đi thì cũng vô phương tái chiến. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập lại nhất tâm nhị dụng, dùng thần thức điều khiển thêm lần nữa. Đám hồ yêu khôi lỗi đã ổn định lại thân hình, bạch quang chớp động, tiếp tục công kích về phía Ma Hồn. Cự quy khôi lỗi cũng giống như Hàn Lập, một mặt tản ra bốn phía xung quanh, một mặt phun ra từng đạo quang trụ Băng thuộc tính. Từng đạo kiếm ảnh đang xoay quanh trên đầu Hàn Lập cũng chụp xuống Ma hồn. Ma Hồn hừ lạnh một tiếng, bốn cánh tay khẽ vung lên, từ nơi chỗ khuỷa tay và nắm tay mọc ra từng gai xương đen nhánh, hình thái không đồng nhất, có cong có thẳng nhưng cái nào cũng nhọn hoắt, toát ra khí tức âm hàn, vô cùng sắc bén. Không chờ hồ yêu khôi lỗi tới gần, thân hình Ma Hồn "vù" một tiếng, liền biến mất vô tung vô ảnh. Bỗng nhiên mất đi mục tiêu công kích, hồ yêu khôi lỗi không khỏi hoang mang ngơ ngác. Lúc này hắc mang chợt lóe, Ma Hồn vô thanh vô tức xuất hiện phía sau một con khôi lỗi, bốn cánh tay phá không đánh tới. Âm thanh xé gió vang lên, từng đạo hắc mang chớp động, con hồ yêu khôi lỗi đó trong nháy mắt đã bị đánh nát, hóa thành một đống phế vật. Thân hình vừa động, Ma Hồn lại biến mất rồi xuất hiện bên canh một con khác. Con hồ yêu khôi lỗi này liền bị một gai xương thô to xuyên thủng ngực. Nó lập tức dừng cử động, rơi ngay xuống đất. Hàn Lập ở xa xa thấy thế thì vừa sợ vừa giận, chỉ huy kim sắc kiếm ảnh không ngừng truy kích Ma Hồn. Nhưng Ma hồn một hồi biến mất, một hồi xuất hiện tại một nơi không rõ, cộng thêm tu vi tăng mạnh phối hợp cùng công pháp ản thân nên vô cùng khó chơi, hồ yêu khôi lỗi không cách nào vây công được. Đối với phương thức cận chiến, Hàn Lập luôn tự phụ cao minh hơn các tu sĩ khác nhiều nhưng hôm nay vừa nhìn thấy thủ đoạn của Ma Hồn khiến hắn lạnh cả người. Cùng với Ma Hồn cận thân chiến đấu căn bản chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Cho dù hắn cố vận dụng Thanh Minh Linh Nhãn cũng vô phương tìm ra vị trí của Ma Hồn. Trong lúc chưa kịp suy nghĩ nhiều, Ma Hồn đã giết chết mất con hồ yêu khôi lỗi cuối cùng, sau đó lãnh đạm liếc nhìn Hàn Lập. Nhìn vào ánh mắt lạnh như băng đó, trong lòng Hàn Lập trầm xuồng, hơi có chút sợ hãi. Từ lúc kết thành Nguyên Anh cho tới nay, cái cảm giác bất an đã biến mất từ lâu này hôm nay lại một lần nữa xuất hiện. Hàn Lập thở ra một hơi, cố gắng bảo trì trấn định. Hiện tại xem ra, với độn tốc quỷ dị, gần như thuần di của đối phương thì muốn bố trí Đại Canh Kiếm trận là một việc rất khó khăn, chỉ có thể dùng những thủ đoạn khác để kéo dài thời gian mà thôi. Sau khi cân nhắc cẩn thận, Hàn Lập điểm chỉ về phía kim sắc kiếm ảnh trên không trung, kiếm quang lập tức bay trở về bên trên đỉnh đầu của hắn. Sau đó kim quang chuyển động xung quanh, hóa thành tầng tầng kiếm khí dày đặc bảo vệ Hàn Lập. Tiếp theo hai tay Hàn Lập bắt quyết, từng tiếng sấm trên người vang lên, từng đạo kim hồ thô to từ trong cơ thể hiện ra, đồng thời chứa nhiều tia lôi điện mỏng manh đan xen vào nhau, hình thành một tầng kim sắc điện y (áo điện màu vàng kim) lấp lóe không ngừng, trông cực kỳ bắt mắt. Đồng thời hắn hé miệng phun ra một quang cầu màu tím. "Bụp" một tiếng, tử sắc hỏa diễm bùng lên, sau đó một tiếng chim lảnh lót từ hỏa cầu truyền ra. Một con hỏa điểu màu tím thân thể dài khoảng một thước xuất hiện, vỗ vỗ hai cánh, không ngừng bay quanh Hàn Lập, phát ra từng tia từng tia lửa, trông vô cùng diễm lệ. Đây chính là Tử La Thiên Hỏa do Hàn Lập luyện hóa được từ trước tới nay. Hàn Lập liên tiếp xuất ra thủ đoạn tựa hồ khiến cho Ma Hồn cảm thấy hứng thú. Cái mặt quỷ của nó vẫn nhe răng cười âm độc nhưng đứng yên tại chỗ, tựa hồ muốn xem Hàn Lập còn có thần thông gì, sau đó mới muốn diệt nhanh thắng gọn. Hàn Lập mặt không chút thay đổi, ánh mắt chớp động liếc nhìn bộ dáng dữ tợn của Ma Hồn một chút, bàn tay lật lại, một thanh tiểu kiếm màu đỏ quái dị hiện ra. Kiếm này chỉ dài khoảng vài tấc nhưng toàn thân đỏ như máu mà ở trong thân kiếm có một tia hắc khí không ngừng di chuyển, trông rất quỷ dị. Vật này chính là Huyết Ma kiếm mà lần trước Hàn Lập lấy được từ trên người bạch y nữ tử. Huyết sắc tiểu kiếm vừa mới hiện thân, không chờ Hàn Lập thúc giục đã tự bay lên, một mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập cả không gian. Hàn Lập biết sử dụng nó đưa lại hậu họa không nhỏ nhưng đây là lúc sinh tử lâm đầu, không thể để ý nhiều được. Lúc này hắn hé miệng, phun một đoàn tinh khí màu xanh lên thân tiểu kiếm. Huyết quang chói mắt, tiểu kiếm to ra, dài khoảng một trượng, phiêu phù trước người. Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng cầm lấy chuôi kiếm, sau khi liếc mắt một cái liền nhẹ nhàng huy động. Lập tức một lượng lớn chân nguyên từ trong cơ thể không ngừng bị tiểu kiếm hút lấy. Hắn không khỏi cả kinh, vội vàng cắt đứt pháp lực, trong lòng thầm nghĩ nó thực sự quá tà môn. Sau đó Hàn Lập cầm chặt kiếm, lạnh lùng nhìn Ma Hồn. Vẻ mặt của Ma Hồn đang dữ tợn nhưng khi vừa nhìn thấy lấy ra Huyết Ma kiếm, thần sắc đột nhiên đại biến, lóe lên một tia khác thường, đồng thời hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm nọ. Hàn Lập thấy thế thì không khói ngẩn ra, trong lòng có chút kinh nghi. "Rất tốt! Không nghĩ tới ngay cả thánh khí mà năm xưa chúng ta lưu lại thế giới này ngươi cũng có được. Bây giờ nếu đem thánh khí giao cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng rời khỏi nơi đây. " Một lát sau, Ma Hồn rút cuộc khẳng định thanh Huyết Ma kiếm trong tay Hàn Lập chính là vật mà hắn muốn, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, mở miệng đưa ra điều kiện. "Thánh khí? Thứ này là pháp khí của Thượng cổ ma giới các ngươi?" Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc, khẽ nhướn mày hỏi. "Hừ, chuyện của Thánh giới bọn ta, ngươi không đáng để biết. Ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không mà thôi?" Ma Hồn không muốn nói thêm, trừng hai mắt, dùng âm thanh băng hàn trả lời. "Nếu các hạ là tu sĩ nhân loại, vì cái mạng nhỏ này tại hạ đáp ứng cũng không sao nhưng mà các hạ lại là... hắc hắc!" Hàn Lập liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.