“Nhưng lần này khi sư điệt xuống núi mua đồ, trong lúc vô ý gặp một vị tiền bối tu vi vô cùng cao thâm. Hắn muốn sư chất giao một món đồ cho Nam Cung sư tổ, còn hạ cấm chế trên người ta. Tiền bối còn nói là chỉ có Nam Cung sư tổ mới có thể giải trừ. ” Hàn Lập trong nháy mắt tạo ra vẻ bi thảm nói. “Tiền bối? Là tu sĩ Kết Đan kỳ?” Tu sĩ trắng trẻo nghe thế thì ngẩn ra, kinh nghi hỏi. “Cái này sư điệt không biết. Tiền bối ấy tự xưng là bạn cũ của Nam Cung sư thúc. Nghe nói ngày mừng của sư tổ ngày càng gần nên mới đưa lễ vật đến. Đồng thời có mấy câu muốn sư điệt trực tiếp chuyển cho sư tổ. ” Hàn Lập khuôn mặt uể oải, có chút bất đắc dĩ. “Bạn cũ sư thúc tổ? Lẽ nào là vị tiền bối Nguyên Anh kỳ kia?” Lần này vị tu sĩ bộ dáng vạm vỡ khác lần đầu tiên lên tiếng tỏ vẻ kinh ngạc. “Cũng có khả năng. Nhưng nếu vị tiền bối kia đã đến đây thì tại sao không tự thân mình mang lễ vật lên núi?” Tu sĩ trắng trẻo sau khi chấn kinh, có chút khó hỏi nói. “Chuyện này ai mà biết. Có lẽ là tiền bối có chuyện gì quan trọng hoặc là không thuận tiện. Viên sư điệt, tới đây cho ta xem qua cấm chế trên thân thể ngươi. ” Tu sĩ thô kệch phỏng đoán, không chút khách khí hướng Hàn Lập ra lệnh. Hàn Lập đối với chuyện này đã đoán trước nên cũng không có lo lắng. Hắn giơ tay ra, linh lực trong cơ thể phát động mô phỏng ra một loại cấm chế cổ quái. Sau khi tu sĩ kia nắm lấy tay Hàn Lập thì trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Tu sĩ trắng trẻo kia thấy vậy cũng đem hai ngón tay đặt lên tay Hàn Lập. Sắc mặt hắn đại biến. “Không sai! Trong cơ thể ngươi có cấm chế lợi hại. Xem trình độ phức tạp của nó có lẽ tám phần là do tu sĩ Nguyên Anh kỳ tạo nên. Nhưng nếu chỉ dựa vào điều này hai người chúng ta cũng không thể dễ dàng cho người lên núi. Đem lễ vật kia ra đây. Ta sẽ giúp ngươi chuyển giao. Xem xem người đó có phải là bạn cũ của Nam Cung sư tổ không rồi mới nói. Nếu sư tổ biết đồng thời muốn gặp ngươi thì ngươi mới có thể lên núi. Viên sư điệt, ngươi đã rõ rồi chứ?” Tu sĩ trắng trẻo nói, thần sắc ngưng trọng nhưng chậm rãi nói. Hàn Lập nghe xong, mặt mày ra vẻ khổ sở nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại cũng gật đầu. “Như vậy cũng tốt nhưng mà sư thúc nhất định phải nói rõ ràng cho sư tổ biết trên người sư điệt có cấm chế. ” Hàn Lập từ túi trữ vật bên hông lấy ra một cái hộp gỗ thật dài đưa cho hắn. Bộ dáng rất lo lắng. Trên nắp hộp có dán một lá phù cấm chế màu bạc. Từ linh khí ba động mà xem thì dường như nó không phải là loại bình thường. Hiển nhiên là phòng ngừa người chuyển giao nhìn trộm. “Biết rồi. Ngươi chờ ở đây đi. Mã sư đệ, ta đi chút sẽ quay lại. ” Tu sĩ trắng trẻo nhìn Hàn Lập nói và dặn dò người còn lại. Sau đó tay cầm hộp gỗ ngự khí bay đi. Hàn Lập chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi. Hắn dù tin rằng khi Nam Cung Uyển nhìn thấy vật trong hộp sẽ triệu kiến hắn nhưng việc tới trước mắt vẫn làm cho Hàn Lập trong lòng thấp thỏm bất an. Hắn câu có câu không ứng phó những câu hỏi khác của tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn lại nhưng khi tu sĩ vạm vỡ kia hỏi về vị “tiền bối” tặng lễ vật thì Hàn Lập nhanh chóng trả lời rằng đối phương đội mũ che mặt, ngay cả nam nữ cũng không nhìn rõ. Sau khi đợi một lúc khoảng bằng thời gian một bữa cơm, tu sĩ trắng trẻo rút cuộc cũng quay trở lại. “Nam Cung sư tổ nói rằng người đó đích xác là bạn cũ của người. Ngươi có thể theo ta đi gặp sư tổ, thuận tiện giải luôn cấm chế trên người ngươi. ” Tu sĩ nói rất rõ ràng. Sau mấy câu ngắn ngủi liền bảo Hàn Lập ngự khí đi theo. Trong lòng Hàn Lập vô cùng mừng rỡ, ét mặt lộ ra vẻ vô cùng kích động, theo sát sau tu sĩ kia để lên núi. “Cẩn thận. ngàn vạn lần không nên đi ra khỏi hai bên đường. Cấm chế nơi này lợi hại hơn so với trung tầng rất nhiều. Cho dù là ta nếu lọt vào cũng không có đường sống. ” Tu sĩ kia một mặt vừa dẫn đường, một mặt vừa lên giọng cảnh báo. Hàn Lập tất nhiên trong miệng luôn nói vâng dạ. Nhưng mà ngay lúc này bay đến một đạo lam quang. Tu sĩ dẫn đường hình như nhận ra chủ nhân của đạo lam quang này liền dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ cung kính. Trong nháy mắt, đạo hào quang đã tới trước mặt hai người. Hiện ra một tu sĩ trung niên khuôn mặt âm trầm. “Tôn sư điệt, ngươi thế nào dám mang tu sĩ Luyện Khí kỳ lên đỉnh núi. Chẳng lẽ không biết quy củ nơi này hay sao?” Tu sĩ này liếc mắt qua Hàn Lập một chút, không đổi mặt lạnh lùng nói. “Thưa Lam sư bá, sư điệt phụng mệnh của Nam Cung sư tổ mới mang hắn lên núi. Nếu không dù có lá gan to như thế nào cũng không dám làm như thế. ” Tu sĩ trắng trẻo hình như vô cùng kính sợ người kia, vội vàng mở miệng nói. Lúc này Hàn Lập dùng thần thức đảo qua đối phương. Tên này chỉ là Kết Đan sơ kỳ mà thôi nên cũng chẳng để tâm. Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt Hàn Lập làm ra bộ dáng cung kính, không dám lên tiếng nói chuyện. “Nam Cung sư thúc muốn gặp hắn? Có chuyện gì nói ra cho ta nghe thử xem. ” Tu sĩ kia nghe vậy thì ngạc nhiên nói. “Chuyện là như thế này. Viên sư điệt này …” Tu sĩ trắng trẻo kia không giấu giếm, cảm giác việc này không có gì sai gì cả nên đem mọi chuyện của Hàn Lập nói ra lần nữa. “Bạn cũ của Nam Cung sư thúc? Trên người bị hạ cấm chế?” Tu sĩ kia cau mày, đôi mắt sắc như lưỡi dao nhìn Hàn Lập. “Để ta xem cấm chế trên người ngươi một chút!” Cẩm bào tu sĩ không khách khí nói. Hàn Lập trong lòng mở miệng mắng to. Tên này đúng là ăn không ngồi rồi, quản chuyện thiên hạ nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nại tiến tới nghe lệnh. “Ồ, xem ra cũng có chút cổ quái. Cấm chế này dù phức tạp nhưng cũng không độc ác. Xem ra người kia cũng không có ác ý gì. Các ngươi đi gặp Nam Cung sư thúc đi!” Trung niên tu sĩ sau khi nắm tay Hàn Lập khẽ gật đầu nói. Sau đó hắn chẳng quản hai người nữa, liền hóa thành một đạo lam quang bay về phía chân núi. Độn quang đột nhiên mơ hồ, hóa thành năm hình, biến mất vô ảnh vô tung. “Vô hình độn pháp của Lam sư thúc có thể nói là thanh xuất vu lam thắng vu lam (nghĩa đen nói về việc màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng lại đẹp hơn màu lam, nghĩa bóng dùng để chỉ người đệ tử giỏi hơn sư phụ - damap). Dù chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ nhưng mà tu sĩ Kết Đan hậu kỳ cũng khó có thể hơn người. ” Tu sĩ kia thấy tu sĩ trung niên rời đi liền hít một hơi thật sâu, nhìn về hướng độn quang biến mất, thì thào nói vài câu. Hàn Lập nghe thế trong lòng cũng khẽ động. “Vô hình độn pháp?!”Người này chẳng lẽ cùng “Khung lão quái” ngày đó xuất hiện tại Huyết Sắc thí luyện có liên quan? Là đồ đệ hay hậu nhân nhỉ?”Hàn Lập thấy có chút ngoài ý muốn. Tu sĩ trắng trẻo thần sắc buông lỏng, một lần nữa dẫn Hàn Lập bay đi. Hàn Lập mang chuyện của tu sĩ trung niên kia quăng khỏi trí óc. Bởi vì tu sĩ cấp cao cư trú ở thượng tầng Linh Lung sơn không có nhiều nên trừ tu sĩ Kết Đan sơ kỳ kia thì hai người cũng không gặp thêm người khác nữa mà trực tiếp đi lên một động phủ gần ở chỗ cao nhất của đỉnh núi. “Đây chính là nơi tu luyện của Nam Cung sư tổ. Lát nữa ngươi phải cẩn thận hồi đáp sư tổ. Nói không chừng ngoài việc giải trừ cấm chế, Nam Cung sư tổ còn có thể cấp cho ngươi những chỗ tốt khác nữa. ” Tu sĩ trắng trẻo có chút hâm mộ dặn dò. Sau đó hắn quay đầu, cung kính hướng cửa lớn truyền thanh bẩm báo. “Khải bẩm sư tổ, đệ tử đã mang người đến. ”“Ừm, ta biết rồi. Bảo tên đệ tử kia tự mình vào đi. Ngươi trước tiên hãy lui ra. ” Câu nói khiến Hàn Lập vừa có chút quen thân, vừa có chút xa lạ từ bên trong cánh cửa đá truyền lại. Sau đó cửa lớn lóe lên hoàng quang rồi tự động mở ra. Hàn Lập không chút do dự bước vào. Kết quả khiến cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn. Sau cửa có một nữ tu sĩ xinh xắn áo vàng, tuổi khoảng mười sáu, mười bảy đang đứng nhưng đã có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. “Đi theo ta. Sư tổ đang chờ ngươi tại đại sảnh. ” Nữ tu sĩ này đánh giá Hàn Lập một chút, thấy hắn hoàn toàn không có gì xuất chúng thì chỉ lãnh đạm nói một câu rồi xoay người bỏ đi vào bên trong động. Hàn Lập hít sâu một hơi, yên lặng theo sát. Động phủ của Nam Cung Uyển cũng không quá rộng lớn. Nữ tử kia chỉ dẫn Hàn Lập đi một đoạn hành lang ngắn, rồi xuyên qua mấy gian phòng nhỏ thì đã tới đại sảnh. Bên trong bố trí vô cùng tao nhã và tinh xảo, thoang thoảng mùi hương gỗ. Còn ở cửa vào có hai giá để hoa nhìn rất cổ kính, trên đó có hai loại kỳ thảo trân quý xanh biếc. Ở giữa đại sảnh có một cái bàn nhỏ hình vuông, hai bên đặt hai cái ghế nhỏ màu xanh nhạt. Và trên một cái có một thiếu nữ áo trắng với mái tóc dài đang cúi đầu nhìn một kiện đồ vật. Đó chính là một cây kiếm to lóe lên ngân quang. Bên cạnh có để một cái hộp gỗ đã mở nắp, bên trong đã trống không.