Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 5 - Chương 686: Pháp Sĩ Sơ Hiện

30-08-2024


Trước Sau

Hàn Lập thần thức cảm giác được hoàng phong phô thiên cái địa bay đến, cuồng phong cao chừng hơn trăm trượng, những nơi nó đi qua cát bay đá chạy, bụi vàng cuồn cuộn như nghiệt long xuất thế, sát khí ầm ầm.
Hắn trong lòng cả kinh!Bất quá thần thức của hắn cường đại cơ hồ có thể so với tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ, bởi vậy ở khoảng cách ngoài trăm dặm hắn vẫn có thể tra xét, khác hẳn đám tu sĩ khác.
Trong cơ thể Đại Diễn Quyết vận hành một lượt, thần thức ngưng tụ dò xét vào trong bão cát.
Nhưng khi thần thức vừa tiến vào trong bão cát thì lại cảm thấy mờ mịt, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ cảm ứng được hơn mười trượng mà thôi.
Hướng vào chỗ sâu bên trong tìm kiếm tình hình cũng đồng dạng, giống như sương mù bao phủ.
Hàn Lập cảm thấy ngạc nhiên, tiếp theo lão phụ nhân có vẻ mặt mặt họ Vưu cũng đem thần thức thu hồi nói.
"Không sai, đây chính là Phong Linh Thuật của người Mộ Lan! Trước kia khi cùng ta đấu pháp đã thi triển loại linh thuật "Hồng Trần Vạn Trượng" này.
Linh thuật này một khi thi triển ra, chẳng những có thể ngăn cản tu sĩ chúng ta dò xét mà trong đó còn có cuồng phong cát vàng có tác dụng hộ thân vây địch kỳ hiệu, phi thường phiền toái.
Bất quá, tình cảnh kinh người trước mắt như vậy ta cũng chưa bao giờ thấy qua, hình như là đem phạm vi linh thuật mở rộng gấp trăm lần ngàn lần, có chút cổ quái" Nam Lũng Hầu sắc mặt âm trầm đứng bên nói.
"Người Mộ Lan?"Mấy người khác nghe vậy, tất cả đều có chút biến sắc.
Vương Thiền cùng Yến Như Yên sắc mặt lại càng tái nhợt.
Bất quá hai người này ở đây có thân phận cùng tu vi thấp nhất nên tự nhiên không dám tùy ý ngắt lời.
"Nam Lũng huynh nói không sai.
Cũng chỉ có pháp sĩ linh thuật mới có thể làm cho bão cát trở nên kinh người như vậy.
Hơn nữa xem uy lực mà nói không biết nên trong có ẩn tàng bao nhiêu pháp sĩ, có những người có cùng tu vi với chúng ta ở trong đó cũng không phải là chuyện không có khả năng" Bạch sam lão giả đồng dạng thận trọng nói.
"Điều này sao có thể? Người Mộ Lan đột nhiên xuất động nhiều pháp sĩ như vậy là muốn làm gì?" Lão phụ nhân kinh nghi hỏi.
"Thai phu nhân, chúng ta lần trước cùng Người Mộ Lan đình chiến là chuyện khi nào" Vương Thiên Cổ đột nhiên sắc mặt cổ quái hỏi.
"Đại khái khoảng hơn trăm năm trước.
Sao! Vương huynh có ý tứ gì" Lão phụ nhân nghe vậy, trên mặt chợt lộ ra vẻ có chút sở ngộ.
"Trăm năm hơn thời gian cũng không sai biệt lắm.
Đủ có thể làm cho Người Mộ Lan nghỉ ngơi dưỡng sức xong" Vương Thiên Cổ trên mặt lộ ra một tia châm chọc thản nhiên nói.
"Vương huynh nói không sai, không sai biệt lắm cũng nên bắt đầu cuộc chiến tranh mới.
Không biết lại chết mất bao nhiêu người tu tiên.
Bất quá sao lại xảo ngộ như vậy, chúng ta lại đụng đầu với nhóm Người Mộ Lan đị tiên phong” Nam Lũng Hầu thì thào nói, trên mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ .
Những người khác nghe vậy, cũng hiểu được việc này thật sự cực kỳ trùng hợp.
"Trên thế gian này chuyện trùng hợp cũng nhiều, không nên quá kinh ngạc.
Bất quá lúc này, chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi.
Một là quay lại đường cũ, không cần ngạnh kháng đám Người Mộ Lan tiên phong trước mắt.
Sau này tìm thời cơ khác lại tới tìm bảo khố, dù sao bảo vật cũng không có chân chạy đi, sau này chúng ta hoàn toàn lại có cơ hội.
Nhưng chuyện Người Mộ Lan tiến công sẽ không chỉ mất mấy năm mà xong.
Mà thế sự khó lường.
Sau này còn có thể khiến chư vị đạo hữu tụ tập cùng nhau nữa hay không cũng khó mà nói trước được" Bạch sam lão giả trầm giọng nói.
"Không cần phải nói, con đường thứ hai khẳng định là trực tiếp động thủ, từ trong phong trận đối phương xông qua.
Bất quá, trận phong hiểm này cũng quá lớn.
Vạn nhất bên trong ẩn náu mấy lão quỷ lợi hại có cùng tu vi với chúng ta, chúng ta rất khó thành công.
Chẳng lẽ không thể nghĩ đến biện pháp tránh chạm mặt đối phương sao?" Lão phụ nhân lắc đầu, không đồng ý nói.
"Đi quanh quẩn sợ rằng không kịp.
Người Mộ Lan một khi khai chiến thì đâu chỉ có một đạo tiên phong thế này.
Chúng ta cho dù đi quanh quẩn theo phương hướng khác thì sẽ vẫn không tránh được chuyện gặp phải Người Mộ Lan.
Bất quá chúng ta có thể trước tiên ẩn nặc thân hình một chút xem có thể từ bên cạnh đi qua hay không.
Chỉ cần không đụng đầu trung tâm quân tiên phong, hẳn là không thành vấn đề.
Mà chỉ cần qua được đội Người Mộ Lan tiên phong thì chúng ta cũng có đủ thời gian tránh xa pháp sĩ chủ lực.
Sau đó phóng tới Mộ Lan hư không thảo nguyên là có thể dễ dàng lấy được bảo khố rồi rời đi" Lão giả sau khi trầm ngâm một chút, mới ngưng trọng nói.
Nghe lão giả đề nghị, những người khác thoáng thương lượng với nhau một chút, cảm giác cũng chỉ còn có cách như thế.
Dù sao ai cũng không muốn buông tha cơ hội trước mắt, mà chờ mấy năm sau thì cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); Đương nhiên, nguyên nhân cũng có phần là đám người Nam Lũng Hầu đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Nếu không thì dù có tâm lấy bảo vật thì bọn họ cũng chỉ có thể bụi bặm đầy mắt quay đầu mà về.
Bất quá trước đó mấy người này cũng đều thả ra Truyền tín phù bay về mấy chỗ Cửu Quốc Minh cứ điểm phía gần đây để cho Cửu Quốc Minh sớm chuẩn bị sẵn sàng, không bị Người Mộ Lan đánh lén không kịp ứng phó.
Điều này cũng xem như bọn họ đã làm một chút nghĩa vụ với Thiên Nam tu sĩ.
Sau đó chín ngườ bọn họ nhất loạt thu liễm công pháp hơi thở, ẩn nặc thân hình, bắt đầu hướng một bên lặng yên bỏ chạy, muốn tránh xa trung tâm bão cát mãnh liệt nhất, từ bên cạnh chuồn đi.
Bởi vì sợ Vương Thiền hai người tu vi không đủ, cho nên Vương Thiên Cổ cố ý khởi động một cái quang tráo thật lớn, đem hai người này bao bọc ở trong đó, sau đó không thèm nhìn Hàn Lập, dần dần biến mất bóng dáng.
Bất quá Hàn Lập nhìn thấy cảnh này không khỏi khóe miệng lại ám ngậm một tia cười lạnh.
Lấy thần thức hắn mà nói, hành tích đám người Vương Thiên Cổ sao có thể có thể giấu được cảm ứng của hắn.
Khoảng cách hơn trăm dặm trong nháy mắt tới ngay.
Bụi, hoàng trầm cùng bão cát như phảng phất như yêu ma từ phía chân trời xa xa mơ hồ đè xuống.
Cát vàng chưa tới nhưng một cổ thiên phong trụ liên tục gào thét mà đến.
Cũng may bọn họ trước đó đã di chuyển lệch khỏi quỹ đạo phong trận, mọi người đã di chuyển khá xa sang một bên, chỉ có rất ít cổ phong trụ từ một bên xẹt qua, căn bản không tạo được uy hiếp.
Phong trụ này đường kính lớn cũng tầm vài chục trượng, nhỏ cũng đến mấy trượng, đủ để giấu mấy tên pháp sĩ bên trong.
Hàn Lập ẩn hình tại cự ly gần như thế dùng thần thức cảm ứng rất rõ ràng.
Trong các phong trụ này mơ mơ hồ hồ có nhân ảnh thoáng động, xem ra đều có pháp sĩ ẩn nặc ở trong đó.
Bất quá đám pháp sĩ này hiển nhiên cũng không có phát hiện đám người Hàn Lập nên ngự gió bay đi.
Đám người Hàn Lập mắt lạnh nhìn chằm chằm, mọi người đồng dạng lặng yên vô thanh vô tức bỏ chạy về phía trước.
Mắt thấy bọn hắn chuẩn bị tiến vào phía sau vùng cát vàng thì Nam Lũng Hầu đi đằng trước đột nhiên thần sắc biến đổi truyền âm cảnh cáo.
"Không ổn! Cẩn thận bên cạnh!"Hàn Lập nghe vậy xoay đầu nhìn, kết quả sắc mặt cả kinh.
Một đạo thô rộng ước trăm trượng, mắt nhìn không thấy đỉnh phong trụ từ xa xa nhằm hướng mấy người bọn họ điên cuồng gào thét bay đến.
(adsbygoogle = window.
adsbygoogle || []).
push({}); Phong trụ lớn như vậy hẳn pháp sĩ làm phép bên trong không phải tầm thường.
Chẳng lẽ đám người này đã phát hiện ra bọn họ?Hàn Lập hít sâu một hơi, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trong cơ thể không khỏi thúc dục lên.
Mặc dù đối với pháp sĩ đã sớm lâu nghe thấy đại danh, nhưng hắn thật chưa có chính mắt nhìn thấy lần nào.
Bất quá tại tình thế trước mắt thì việc nhìn thấy thật sự không phải là chuyện gì cao hứng.
Mấy người khác đồng dạng đề phòng nhìn chằm chằm cự phong trụ, có người thậm chí trên tay có ám quang lưu chuyển, đã đem pháp bảo cầm ở trong tay.
Nhưng cự phong trụ chỉ lướt qua bên cạnh mọi người dường như không phát giác chút nào.
Điều này làm cho Nam Lũng Hầu không khỏi thở phào một hơi.
Chỉ khoảng khắc sau từ trên trời chợt giáng xuống khôn cùng sa vụ, đem mọi người bao phủ bên trong, bốn phía lập tức trở nên vô cùng ảm đạm, khắp nơi đều là mờ mịt bụi vàng gây cho mọi người áp lực dị thường.
"Coi chừng một chút.
Bão cát này có chút cổ quái, thần thức không cách nào xuyên thấu quá xa, cũng không nên tẩu tán" Nam Lũng Hầu tỉnh táo hô.
Mặc dù mọi người nếu muốn có thể phá màn sa vụ dễ dàng nhưng có thể làm bại lộ hành tích.
Cũng may hoàng sắc bão cát đi qua rất nhanh, đám người Hàn Lập cũng chỉ có thể đem khoảng cách kéo gần chút, tiếp tục ẩn nặc thân hình, cẩn thận đi tới.
Nhưng chỉ sau một lát công phu chừng một bữa cơm, Hàn Lập nhìn cảnh sắc bốn phía buồn bả đơn điệu thì đột nhiên trong lòng mơ hồ cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Đột nhiên, toàn thân Hàn Lập khựng lại giữa không trung, tựa hồ muốn độn quang.
Điều này tự nhiên làm cho Nam Lũng Hầu mấy người đều ngẩn ra, cũng kinh ngạc dừng lại.
"Hàn đạo hữu, vì sao không đi" Lão phụ nhân nhướng mày, có chút bất mãn hỏi.
"Mấy vị đạo hữu không có phát giác điều gì không ổn sao?" Hàn Lập mặt không chút thay đổi nói.
"Đạo hữu nói lời này là có ý tứ gì?" Hán tử ngăm đen thân hình chợt lóe lên đã đến bên người Hàn Lập có chút kinh ngạc hỏi.
Vương Thiên Cổ cùng bạch sam lão giả nghe vậy, sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái trên mặt lại cũng lộ ra vẻ kinh nghi.
"Kỳ thật ta không nói, có đạo hữu cũng có thể nhận thấy được.
Chúng ta ở trong khu vực bão cát bay lớn như vậy nhưng ngay cả một pháp sĩ cũng không có đụng tới.
Điều này không lẽ tất cả các pháp sĩ đều tập trung đến trung tâm bão cát hay sao.
Hơn nữa cảnh sắc chung quanh, cũng vẫn không thay đổi chút nào.
Điều này đại biểu cho cái gì, mấy vị đạo hữu cũng có thể biết!" Hàn Lập sắc mặt khó coi nói.
"Có người ở thi triển cấm chế ám toán chúng ta!" Hán tử ngăm đen sau khi nghe xong, đồng dạng sắc mặt hổ thẹn lẩm bẩm nói.
Theo sau trong mắt tinh quang chớp động, hướng bốn phía nhìn dò xét không ngừng.
"Hàn đạo hữu nói không sai.
Ta cũng cảm giác được có chút cổ quái.
Xem ra chúng ta đích xác bị đối phương phát hiện, sau đó làm phép đối phó chúng ta.
Xem ra không thể không đại chiến một hồi!" Nam Lũng Hầu sau khi im lặng một chút, gật đầu âm trầm nói.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!