Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 487: Ô Sửu chi tử

30-08-2024


Trước Sau

Ô Sửu khi Vạn Thiên Minh đoạt được Bổ Thiên đan, thì sớm đã ngừng dây dưa cùng với Huyền Cốt.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu, rõ ràng cảm nhận được Huyền Cốt không phải chỉ mạnh hơn hắn nửa phần, hơn nữa dường như đối với Huyền Âm đại pháp hiểu rất rõ.
Mỗi một lần công pháp công kích đều bị nhẹ nhàng hóa giải, đối phương căn bản không tốn chút khí lực nào.
Điều này khiến cho Ô Sửu rất khiếp sợ.
Nhưng sau khi hai con Thiên Đô yêu thi hiện ra, trong lòng Ô Sửu tự nhiên vui vẻ vô cùng.
Thực lực của mỗi con yêu thi so với một tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Hiện tại lại có được hai con, Huyền Cốt cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của hắn được.
Hắn tự nhiên muốn nhân cơ hôi này giáo huấn đối phương một phen.
Bởi vậy, sau khi mấy lão quái kia trước sau rời khỏi, hắn lập tức cười rộ lên, dùng một ánh mắt hài hước nhìn về phía Huyền Cốt.
Huyền Cốt nhìn về phía lối ra ở thạch đài, lại quay đầu lại nhìn ánh mắt không chút hảo ý kia của Ô Sửu cùng với hai con yêu thi, trên khuôn mặt bình tĩnh đột nhiên nở một nụ cười.
“Hàn Lập, người này chính là hậu nhân duy nhất của Cực Âm! Ta nếu giết hắn, nói vậy Cực Âm hẳn sẽ phải khó chịu một chút chứ?” Hắn quay mặt lại nhìn Hàn Lập mà nói.
Hàn Lập nghe xong liền ngẩn ra, nhưng thần sắc lập tức lại khôi phục lại như cũ, chỉ là dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Huyền Cốt, cũng không có trả lời câu hỏi này.
Ô Sửu ở một bên nghe được những lời đó, liền có chút hoài nghi và bắt đầu cảnh giác, trên mặt đầy sự nghi ngờ nhìn về phía Hàn Lập.
Đồng thời hai con yêu thi bên cạnh hắn không biết là nhận được mệnh lệnh gì, chơt lóe lên liền biến mất không thấy nữa.
“Hàn Lập! Ngươi cùng hắn sớm đã có cấu kết? Trách không được cổ bảo Ngọc như ý kia lại bị hắn đánh đến bên ngươi? Hiện tại ngươi đem nó giao ra đây, đợi khi gia tổ trở lại sẽ quyết định chủ ngân của nó” Đôi mắt Ô Sửu sau khi chuyển một cái liền nhìn Hàn Lập lạnh lùng nói.
Nghe xong những lời muốn đoạt lấy bảo vật này, trong lòng Hàn Lập không nói gì.
Rõ ràng thằng nhãi này cảm thấy hắn không còn giá trị lợi dụng cho nên không còn cố kỵ như lúc trước, thậm chí những điều này có thể do Cực Âm trước khi đi phân phó cho hắn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hàn Lập khẻ nhếch lên một cái.
Các phi kiếm trong cơ thể đều nhích động có chút muốn thoát ra thử sức một chút.
Nhưng trong lúc này Huyền Cốt đã ra tay trước một bước.
Chỉ thấy hắn khoát tay một cái, một đầu thanh sắc quái xà từ trong tay áo bay ra, hướng đến một chỗ không có ai mà đánh một cái.
“Phành” một tiếng trầm muộn truyền đến, tiếp theo một cái bóng xanh lộ ra, đúng là một con yêu thi.
“Thiên Đô yêu thi? Cực Âm cũng có thể tế luyện ra nhiều như vậy!” Khóe miệng Huyền Cốt khẻ nhếch một cái khinh thường nói.
Nhưng hai tay hắn lại không có chút nào ngừng lại, bắt một pháp quyết, lục xà nhanh chóng quấn quanh thân thể yêu thi mấy vòng.
Sau đó Huyền Cốt nhanh chóng điểm nhẹ một cái, một đóa hoa sen màu lục chợt xuất hiện trên người yêu thi, đóa sen hóa lớn, lá sen liền đem cả yêu thi bao phủ vào bên trong.
Ô Sửu thấy vậy trong lòng kinh hãi, vội vàng thúc dục pháp quyết muốn đem yêu thi thoát ra, nhưng không biết vì sao sau khi bị hoa sen này bao phủ lấy thì đã liên lạc với hắn, không thể tiếp tục khu động được nữa.
Điều này… cả người Ô Sửu chảy mồ hôi lạnh, đang muốn huy động một con yêu thi khác thì Huyền Cốt ở đối diện liền lóe lên một cái, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt hắn.
Trên mặt Ô Sửu chợt lóe lên vẻ tức giận, vội vàng xuất ra một mảng lớn ma khí bảo hộ toàn thân, đồng thời hắn hé miệng ra, một thanh tiểu kiếm màu đen bay ra nhắm về phía Huyền Cốt ở đối diện mà chém đến.
Tốc độ vừa nhanh vừa gấp.
Trên mặt Huyền Cốt lại mang theo một tia trào phúng, mười ngón tay chợt trở nên sắc bén vô cùng, móng tay màu bích lục dài ra gần một tấc, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Tiếp theo hắn không vội vàng đánh xuống một trảo, thanh tiểu kiếm kia liền bị hắn nắm trong tay, không hề phảng kháng được.
Ô Sửu có chút không dám tin vào điều mà hắn đang nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch vội vàng triệu hồi tiểu kiếm.
Huyền Cốt hung hăn nắm chặt quỷ trảo không buông tha.
Tiểu kiếm nguyên lúc đầu vẫn không ngừng lay động nhất thời hắc khí tản đi, phảng phát như bị mất đi linh tính.
Cùng lúc đó, Ô Sửu bị hao tổn bổn mạng pháp bảo sắc mặt không khỏi trắng bệch, hé miệng phun ra một ngụm máu đen.
“Không thể nào? Ngươi…?” Trên mặt Ô Sửu tràn đầy khiếp sợ, nhưng hắn chỉ nói ra được vài từ thì thân hình Huyền Cốt lại tiến về phía trước, quỷ thủ được lục khí bao quanh nhanh như tia chớp đánh về phía trước một trảo.
Ô Sửu sợ đến nỗi căn bản không nói được gì, Huyền Âm ma khí toàn lực gào thét một tiếng nghênh đón, đồng thời đưa tay vào bên trong áo, muốn lấy ra bảo vật nào đó.
Một màn quỷ dị xuất hiện, ánh sáng hắc lục của quỷ trảo dữ tợn đối diện nhanh chóng biến đổi, lục khí trong nháy mắt biến thành một màu đen nhánh.
Tiếp theo dường như không hề có vật gì ngăn cản, quỷ trảo này xuyên thủng tầng Huyền Âm ma khí đang ngăn cản, trực tiếp cắm thẳng vào bụng của Ô Sửu.
Ô Sửu kinh hãi cúi đầu nhìn vào quỷ trảo dưới bụng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, nhưng sau khi đôi môi run run vài cái, trong tiếng cười âm lãnh của Huyền Cốt thì bị vô số lục hỏa bao phủ vào bên trong, một người sống đảo mắt một cái đã biến thành đống tro tàn, còn rơi xuống một chiếc khăn màu đen, một chiếc nhẫn cùng với một túi trữ vật.
Mà mất đi thần niệm của chủ nhân điều khiển, sau lưng Huyền Cốt một trượng hắc quang chợt lóe lên, một con Thiên Đô yêu thi khác liền hiển thị ra thân hình.
Nhưng hai mắt nó lúc này vô thần, ngơ ngác đứng bất động tại chỗ, hoàn toàn giống như vật chết.
Nhìn đến đây, trong lòng Hàn Lập rùng mình, đối với lão ma này sinh ra sợ hãi càng lớn.
Lão ma này nói biết được nhược điểm của Huyền Âm đại pháp, cũng không phải là lời nói dối gạt.
Ô Sửu kia dùng Huyền Âm ma khí cùng động thủ với hắn thật đúng là ngay cả một điểm phảng kháng cũng không hề có.
Bất quá đối phương lại nhắm vào lúc này tiêu diệt Ô Sửu là có ý tứ gì? Chẳng lẽ không sợ đã thảo kinh xà sao? Cảm giác được Ô Sửu chết đi đã như là đem hắn cột chung lên một chuyến xe, không thể không giúp hắn đối phó Cực Âm.
Hàn Lập tự đánh giá trong lòng, đồng thời một tay đã nắm lên đồng hoàn cổ bảo ngũ sắc kia.
Nếu như là đối phương muốn động sát khí với hắn, nói như vậy phải tranh đấu với lão ma này một phen.
Lúc này Huyền Cốt đã mang những đồ vật Ô Sửu rơi xuống thu lấy, sau đó tựa cười mà không cười nhìn Hàn Lập.
“Lo lắng điều gì? Ngươi mau đưa một con Huyết Ngọc Tri THù khác phóng ra đi.
Những tên kia mặc dù bị Man Hồ Tử dẫn đi nhưng nói không chừng sẽ một lần nữa quay trở lại.
Ngươi chẳng lẽ không muốn bảo vật bên trong Hư Thiên Đỉnh sao?”Lời Huyền Cốt nói ra khiến cho Hàn Lập chấn động, đôi mắt chớp động không thôi.
Hắn cẩn thẩn đề phòng lên, bí mật có một con Huyết Ngọc Tri Thù khác cũng bị Huyền Cốt phát hiện ra.
“Con Huyết Ngọc Tri Thù khác? Linh thú của ta không phải bị trưởng lão Tinh Cung giết chết rồi sao?” Hàn Lập không biết vì sao đối phương lại biết được việc này, tự nhiên không dễ dàng gì thừa nhận.
Hắn nhìn lên thi thể con Huyết Ngọc Tri Ttù chết đã lâu trên tế đàn, phủ nhận nói.
“Hừ! Tiểu tử, ta không có thời gian để lãng phí với ngươi.
Thành thật nói cho ngươi biết, năm đó ta từng tìm được một đôi Huyết Ngọc Tri Thù, bắt lấy chúng nó đưa cho tên nghịch đồ Cực Huyễn nuôi dưỡng, vốn đợi cho cấp bậc chúng nó cao thêm một chút liền đem hai con yêu thú này đến Hư Thiên Điện đoạt bảo.
Không nghĩ được tên nghịch đồ này gặp phải ám toán mà gặp đại nạn.
Mà ngươi nếu đã có ngọc giản kia nói vậy Huyết Ngọc Tri Thù nguyên do Cực Huyễn nuôi dưỡng không phải cũng có? Nhưng sợ rằng ngươi không biết, Huyết Ngọc Tri Thù phi thường kì lạ, mặc dù sinh ra số lượng lớn trứng nhưng trong đó chỉ có hai trứng là có sự sống, còn lại đều là trứng chết.
Mà hai trứng kia nhất định là một đôi thư hùng.
Bởi vì Huyết ngọc Tri Thù chỉ có khi thư hùng thành đôi thì mới có thể thăng cấp.
Đây là do năm đó ta tự mình quan sát cuộc sống của Huyết ngọc Tri Thù một thời gian rất lâu mới có thể có được kết luận này.
Dù sao chỉ có biết được tập tính của chúng nó mới có thể giúp nó tiến cấp.
Chuyện này năm đó ngay cả Cực Huyễn nuôi dưỡng Huyết Ngọc Tri Thù cũng không hề biết.
Nhất định vẫn còn một con khác.
Bây giờ ngươi hãy mau mang nó ra đi” Huyền Cốt trừng mắt nhìn Hàn Lập, nói nhanh một hồi khiến hắn cứng lưỡi lại.
Hàn Lập thật ra có chút ngẩn ra.
Việc này hắn thật sự một chút cũng không hề biết.
Xem ra năm đó bộ hài cố năm màu kia tám chín phần mười là Cực Huyễn kia.
Bất quá công pháp của Việt Hoàng có được từ Huyền Âm đảo kia, cùng với Cực Huyễn có quan hệ gì đây.
Hàn Lập trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng sau khi liếm môi liền bất động thanh sắc trả lời.
“Không sai, ta còn có một con Huyết Ngọc Tri Thù khác, nhưng tại sao phải giúp ngươi lấy Hư Thiên Đỉnh ra? Chẳng lẻ ngươi nguyện ý đem bảo vật phân chia cho ta một nửa sao? Động tĩnh khi Hư Thiên Đỉnh sắp đi ra kinh thiên động địa như vậy thì mấy tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác liền có thể cảm ứng được, lập tức quay trở lại nơi đây.
Sợ là chúng ta chết còn nhanh hơn! Huống hồ chi vừa rồi còn có Hỏa Mãng hiệp trợ Huyết Ngọc Tri Thù mới có thể kéo được Hư Thiên Đỉnh lên.
Bây giờ ta có lấy ra con Huyết Ngọc Tri Thù khác ra thì khả năng thành công cũng không được bao nhiêu cả”.
Nói những lời này thì thần sắc Hàn Lập rất bình tĩnh.
Mặc dù hắn đối với bảo vật trong Hư Thiên Đỉnh động tâm vô cùng nhưng lại cố nén lửa nóng cùng với sự hưng phất trong lòng lại, tự biết mình phải làm gì.
Hắn không muốn vì tham lam mà ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ của mình được, bây giờ lập tức chạy trốn khỏi đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Suy nghĩ đến đây, Hàn Lập không hề do dự nữa.
Không đợi cho Huyền Cốt trả lời, thanh quang trên người hắn liền chớp động lên, muốn phi độn chạy đi.
Nhưng Huyền Cốt ở phía đối diện tựa hồ sớm đã nhìn ra tâm tư của Hàn Lập, bởi vậy hắn đột nhiên nói ra một câu khiến cho thân hình của Hàn Lập vừa mới bay lên liền bị kiềm hãm lại.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!