Phàm Nhân Tu Tiên

Quyển 4 - Chương 276: Xuất thủ

30-08-2024


Trước Sau

“Bạn tốt? Có phải là người mà đạo hữu muốn tìm linh dược để cứu mạng?” Hàn Lập hỏi nhưng trong lòng lại âm thầm cao hứng.
Hắn chính là đang sầu khổ vì không có đề tài để nói về vị trận pháp sư kia, gặp được cơ hội này tự nhiên không chịu bỏ qua.
Tề Vân Tiêu thấy Hàn Lập hỏi như thế, run run, có chút trở nên chần chừ.
Nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới cái gì, hạ quyết tâm gật gật đầu nói:“Tiền bối nói đúng, linh trà này đích thật là vị chí hữu kia của tại hạ chế biến.
Thêm nữa, may nhờ gốc linh thảo ngàn năm kia của tiền bối làm thuốc dẫn mới có thể bảo vệ tính mạng.
Tuy hôm nay không lo tính mạng nhưng thương thế chậm chạp không thể khỏi hẳn.
Cho nên…cho nên vãn bối đang muốn hỏi tiền bối còn có linh thảo lâu năm nữa hay không? Cho dù không có linh thảo ngàn năm thì bảy, tám trăm năm cũng có thể làm cho hảo hữu của vãn bối có nhiều hi vọng khỏi hẳn.
Tại hạ nguyện ý dùng các loại trận kỳ để trao đổi linh thảo.
Nói xong những từ này, Tề Vân Tiêu tràn đầy vẻ chờ đợi, đem toàn bộ tinh thần nhìn chăm chú Hàn Lập.
Hắn nghe Tề Vân Tiêu nói vậy, có chút ngoài ý muốn, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đối phương một khi đã cần sự giúp đỡ của mình, việc thỉnh đối phương chữa trị Truyền tống trận kia xem như có khả năng thành công.
Nhưng là trên mặt tự nhiên vẫn làm ra chút biểu tình khó xử, để đối phương nhận lấy nhân tình của mình.
Nghĩ đến đây hắn làm ra vẻ trầm ngâm, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nói:“Linh thảo, trong tay tại hạ đích xác còn có một ít.
Nhưng mấy cái này tại hạ định luyện chế một số đan dược để dùng, thật sự là…”Những lời còn lại Hàn Lập chưa nói hết nhưng thần tình trù trừ sớm đã cho Tề Vân Tiêu biết rằng việc này rất khó xử.
Dù sao một lô đan dược hảo hạng ý nghĩa như thế nào đối với một vị tu sĩ, đối phương phải rất minh bạch mới đúng.
Mà Tề Vân Tiêu vừa nghe đến việc trên người Hàn Lập quả thực còn có linh thảo, nhất thời lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Nhưng sau khi những lời tiếp theo, liền trở nên lo âu cực độ, thậm chí không đợi Hàn Lập nói xong, lập tức dùng ngữ khí có nửa khẩn cầu nói:“Vãn bối biết rằng để cho Hàn tiền bối đem linh thảo xuất ra thực có điểm ép buộc người làm điều trái ý, nhưng tại hạ mắt thấy chí hữu cả ngày bộ dáng thống khổ.
Thật sự là đau đớn, chua xót! Chỉ cần tiền bối vui lòng đem linh thảo nhượng lại, tại hạ nguyện đem tất cả pháp khí bố trận mặc cho tiền bối tùy ý chọn lựa, cho dù lấy toàn bộ, vãn bối cũng không có một câu oán hận”.
Hàn Lập nghe đối phương nói ra lời này, trong lòng rất là rúng động.
Pháp khí bố trận khác của Tề Vân Tiêu cho dù không bằng loại biến thái như “Điên Đảo Ngũ Hành trận”, nhưng cũng là tinh phẩm khó gặp.
Nếu là lấy tới tay được mấy bộ, khẳng định sẽ làm cho phòng hộ tự thân gia tăng không ít.
Huống chi có một ít trận pháp tính công kích cũng cực kỳ cường đại, nếu có khả năng đem cường địch vây khốn trong đó, cũng là một loại thủ pháp lợi hại để giết địch.
Tuy nhiên mục tiêu chủ yếu của Hàn Lập lần này là muốn đối phương chữa trị Truyền tống trận tổn hại kia, nếu là lấy pháp khí bố trận chỉ sợ sẽ không nhắc lại được việc này nữa.
Nếu không sẽ lưu lại cho đối phương ấn tượng tham lam vô độ.
Hàn Lập hiện tại không muốn hai người này căm ghét.
Hắn sau khi nghĩ ngợi một chút, liền định cự tuyệt loại trao đổi này của đối phương, định chuyển đề tài qua việc Truyền tống trận.
Nhưng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh la hét hổn hển của một nữ tử trẻ tuổi.
“Tề thiếu gia, không tốt rồi! Tiểu thư nhà ta đã xảy ra chuyện.
Nhanh đi giải cứu nàng đi.
”Thanh âm nữ tử này truyền vào trong phòng, sắc mặt Tề Vân Tiêu lập tức đại biến.
Hắn vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.
Thậm chí ngay cả chào vị khách nhân là Hàn Lập đây cũng không để ý.
Mà chưởng quầy đang đứng ở bên cũng đồng dạng kinh hoảng thất sắc chạy ra ngoài.
Hai hàng lông mày của Hàn Lập rung động một chút.
Trên mặt thần sắc không đổi, nhưng trong lòng đã có chút nghi hoặc, hai tay chắp sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
Trên bãi đất trống ngoài phòng, Tề Vân Tiêu cùng chưởng quầy vẻ mặt đang khẩn trương nghe một nữ tử khoảng mười tám, mười chín tuổi nói cái gì đó.
Nữ tử này làn da trắng nõn, tướng mạo xinh đẹp, một mặt đang kể chuyện, một mặt thần tình lo lắng.
Nhưng khi thấy một người lạ lẫm từ trong phòng đi tới, lập tức giật mình, ngậm miệng lại, trong mắt hiện lên thần sắc kinh hãi.
Hàn Lập thấy vậy cười vô tình, đứng lại tại chỗ, không có đi qua.
Nhưng Tề Vân Tiêu vừa quay mặt trông thấy hắn liền giống như là vớ được cây cọc cứu mạng, phi tới trước mặt Hàn Lập, hơn nữa vẻ mặt kích động cầu khẩn:“Tiền bối, hảo hữu của tại hạ bị một nhóm tu sĩ tâm địa hung ác vây khốn ở một nơi nào đó, hiện tại chỉ có tiền bối mới có thể cứu giúp.
Chỉ cần tiền bối nguyện ý ra tay, vãn bối nhất định lễ trọng cảm tạ”.
“Tề đạo hữu nói rõ một chút, có phải vị tiểu thư trong miệng cô nương này chính là vị chí hữu tinh thông trận pháp kia?” Hàn Lập nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, chậm rãi hỏi.
“Đúng vậy! Bộ pháp khí bố trận Điên Đảo Ngũ Hành kia chính là tại hạ cùng với cô nương kia đồng loạt hợp lực chế ra” Tề Vân Tiêu ánh mắt thiết tha nhìn Hàn Lập cuống quít nói.
Mà vị nữ tử xinh đẹp kia dựa vào tầng năm Luyện Khí kỳ của nàng nhìn không ra tu vi nông sâu của Hàn Lập, làm cho nàng kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há hốc ra, có chút sợ hãi nhìn Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập lại chuyển hướng đến nàng trầm giọng nói:“Vị cô nương này, có thể đem chuyện trải qua kể thêm lần nữa, để biết nguyên ủy của việc này.
”Hàn Lập tuy biết hiện tại là thời cơ thi ân tốt nhất nhưng cũng muốn hiểu rõ thực lực cùng số lượng địch nhân, có khi người không cứu ra được mà ngược lại còn đem chính hắn hãm nhập vào trong.
“…Ồ! Sự tình là như thế này, hôm nay ta cùng tiểu thư đến phụ cận…” Nữ tử xinh đẹp thấy Hàn Lập mở miệng hỏi, không khỏi có chút hoảng hốt, đem sự tình trải qua thuật lại.
Nguyên lai tiểu thư trong miệng cô nương này, hai ngày trước do lá trà thượng hạng dùng để điều chế linh trà đã không còn.
Cứ theo như thói quen lúc trước, đến Bích Vân sơn cách nơi này không xa để thu thập một ít.
Nhưng ở trên núi kia gặp một đám nam tu sĩ Luyện Khí kỳ, chủ phó hai người thấy nhiều người tu tiên xuất hiện như vậy, đã nghĩ có chút không ổn, liền định lập tức hạ sơn trở về.
Ai mà biết rằng trong đám tu sĩ có một người từng thấy nữ tử này bố trí trận pháp cho một vài tiểu gia tộc, nhận ra thân phận trận pháp sư của nàng.
Nhất thời hắn liền đem việc này nói cho đồng bọn, kết quả là bọn chúng lập tức sinh ra ý nghĩ xấu xa, chuẩn bị đem nữ tử này bắt sống, sau đó ép buộc truyền thụ những điều tâm đắc về trận pháp cho bọn chúng.
Nhưng vị tiểu thư này cũng thông minh dị thường, không đợi đối phương động thủ, liền mang nha hoàn bên cạnh thoát đi trước một bước để ra khỏi núi này, theo đường cũ trở về.
Nhưng khi trốn được nửa đường nàng liền phát hiện những người này vẫn còn truy đuổi không tha, có xu thế càng ngày càng gần, nếu như thế nhất định sẽ bị bọn họ bắt sống.
Bởi vì bất đắc dĩ nên nàng đành phải dùng một bộ trận kỳ mang theo tùy thân, vội vàng bố trí một trận pháp đơn giản trong rừng cây, trước tiên bảo vệ chính mình, sau đó để cho nha hoàn rời khỏi nơi này trước khi địch nhân đến, hướng Tề Vân Tiêu cầu cứu.
Hàn Lập một bên nghe đối phương giảng thuật, một bên trầm ngâm không nói.
Nghe nữ tử này nói địch nhân chỉ là bảy, tám tu tiên giả Luyện Khí kỳ mà thôi, xem ra không cần phải lo lắng, việc này chính mình nhất định phải giúp.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập liền gật đầu nói:“Cô nương chỉ đường đi, chúng ta đi ngay!”Nói xong Hàn Lập, trong ánh mắt cảm kích của Tề Vân Tiêu, vung ống tay áo, một cái tiểu chu màu trắng từ nhỏ biến lớn xuất hiện trước mắt.
“Tất cả đều lên đi! Cứu người như cứu hỏa.
Pháp khí này tuy nhỏ một chút, nhưng phi hành cực nhanh, mang bốn, năm người không có vấn đề gì.
” Thân hình Hàn Lập nhoáng lên, đứng ở trên thuyền, quay đầu lại nói với những người khác.
Tề Vân Tiêu cùng nữ tử trẻ tuổi lúc này mới giật mình hiểu ra, đồng loạt nhảy lên tiểu chu.
Khi chưởng quầy cũng định đi lên thì Tề Vân Tiêu lại ngăn cản hắn và nói:“Lâm thúc, tu vi của ngươi rất thấp.
Nói không chừng chỉ sợ có cái gì nguy hiểm, hay là lưu lại ở đây đi! Chúng ta cứu người xong sẽ lập tức trở về.
”Chưởng quầy nghe vậy, vẻ mặt do dự, nhưng biết Tề Vân Tiêu đích thật là vì muốn hắn tốt, đành phải có chút không tình nguyện ở lại.
Vì thế bọn người Hàn Lập điều khiển tiểu chu, biến thành một đạo bạch quang, biến mất ở cuối chân trời.
Thần phong chu một đường hướng phía Nam khẩn trương bay đi, dưới sự điều khiển toàn lực của Hàn Lập, tốc độ cực nhanh làm hai người kia có chút chết lặng, sau một lát thời gian liền bay đến bầu trời của rừng cây đã bày trận để vây khốn đối thủ.
Lúc này cây cối ngoài rừng hơi nghiêng ngả, bảy, tám tên kia vẫn chưa rời đi, đang chỉ huy các loại pháp khí mãnh liệt công kích không ngừng, mắt thấy đã đem một tầng thanh quang bạc bạc che chắn rừng cây làm suy yếu, nguy hiểm đã cận kề.
Tề Vân Tiêu thấy vậy, hai mắt đỏ lên, muốn lập tức nhảy xuống, nhưng bị Hàn Lập kéo lại, nhàn nhạt nói:“Không cần gấp, xem pháp khí mấy người này sử dụng thực cũng được, xem hình dáng cũng là người của tu tiên gia tộc nào đó.
Bọn họ một khi đã biết vị cô nương này là trận pháp sư, chỉ sợ cho dù đánh lui bọn họ, về sau có thể sẽ còn dây dưa.
Không bằng ta giúp các ngươi thanh trừ sạch sẽ”.
Tề Vân Tiêu vừa nghe những người này về sau còn có thể dây dưa, trong lòng tức giận không tự chủ được gật gật đầu.
Hàn Lập thấy vậy, tự nhiên cười, sau đó nhìn mấy tên tu sĩ ở bên dưới vẫn đang còn mờ mịt không biết, trong mắt hàn quang chợt lóe.
Hai tay hắn đột nhiên đồng thời giương lên, nhất thời hai đạo hắc quang cùng sáu đạo kim quang rời tay bay ra, trong nháy mắt đi đến trước mấy người này.
Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng, nhẹ nhàng vây quanh, ngay cả hộ thuẫn cũng chưa kịp mở ra liền ngã xuống đất, đột nhiên bị Hàn Lập trong khoảnh khắc đồng thời đánh chết.
Tề Vân Tiêu cùng nha hoàn kia hoảng sợ nhìn một màn này, bọn hắn tuy biết tu tiên giả Luyện Khí kỳ khẳng định còn lâu mới là đối thủ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng cũng vạn vạn lần không nghĩ tới rằng Hàn Lập thoải mái, nhẹ nhàng giết mấy người kia như vậy.
Phải biết rằng trong những người này tu vi cao nhất bộ dáng đã đạt được công pháp tầng thứ mười một.
Mà chính Tề Vân Tiêu chỉ có tầng chín mà thôi.
Hàn Lập không để ý đến thần sắc kính sợ của hai người này, ngự khí bay xuống.
Thần Phong chu vẫn còn chưa hoàn toàn chạm đất, Tề Vân Tiêu đã không dằn nổi nhảy ra trước tiên, hoảng hốt hướng rừng cây phóng đi, trong miệng còn cực kỳ khẩn trương, không ngừng hô:“Âm nhi”.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!