*Phệ Linh: chỉ Phệ Kim Trùng VươngMà cái gọi là “ Miệng” đó rõ ràng là một cái khe dài đầy răng nanh nhọn hoắt được mở ra trên khuôn mặt trống không của Kim Đồng. Thân hình Huyết Mang Xà không đầu điên cuồng vặn vẹo trong miệng Kim
Đồng, máu độc đen tuyền từ miệng vết thương phun ra xa đến vài thước. Ngoài thân Kim Đồng tỏa ra một vầng tinh quang bao bọc toàn bộ cơ thể
lại, tất cả máu độc đều bị một loại lực lượng vô hình ngăn cản lại không thể chạm vào người nó . Lão giả cao lớn chứng kiến hết thảy mọi việc này, trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Nhưng lão còn chưa kịp nghĩ được bất cứ điều gì thì hai mắt Kim Đồng đã
lóe lên hàn quang, lạnh lùng liếc về phía lão giả phía xa một cái. Chỉ
một thoáng chốc như vậy mà làm cho toàn thân lão già không lạnh mà phát
run, hai đạo kiếm quang gần như trong suốt hiện ra giữa hư không ngay
sát lão giả. Hai đạo kiếm quang nhìn như bình thường không có gì đặc biệt cả, nhưng
sau khi phát động, tức thì chém lên trên quầng sáng bảo vệ của lão già
với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi. "Phanh" một tiếng vang giòn. Quầng sáng xanh bảo vệ lão già vừa tiếp xúc với kiếm quang, bề mặt kịch
liệt chấn động, rồi hoàn toàn bị xé toang ra kèm theo tiếng nứt vỡ. Hai đạo kiếm quang trong suốt chợt lóe lên lần nữa, lão giả chỉ cảm thấy một tia hàn ý lóe lên trên mặt mình làm lão vô cùng kinh hãi, không còn có ý định lưu thủ một chút nào nữa. Trên trán lão đột nhiên hiện ra một vầng hào quang ngũ sắc rồi ngưng tụ lại biến hóa thành một tấm thuẫn
(lá chắn) năm màu. Tấm thuẫn vừa hiện ra tiếp tục đón gió phình ra thành một cự thuẫn to đến vài trượng, đem toàn bộ thân hình lão già đứng phía sau bảo hộ lại. Trải khắp bề mặt cự thuẫn là tầng tầng lớp lớp linh văn tinh xảo, vô số phù văn như ẩn như hiện trông vô cũng diễm lệ. Sau hai tiếng “ phốc” “phốc”, hai đạo kiếm quang trong suốt một trước một sau cùng chém lên trên cự thuẫn. Rốt cuộc khi đạo kiếm quang thứ nhất cùng cự thuẫn vừa tiếp xúc với
nhau, chúng tỏa ra hào quang chói mắt cùng với dao động kịch liệt. Đạo
kiếm quang thứ nhất tuy rằng tán loạn biến mất trong hư không, nhưng cự
thuẫn cũng xuất hiện một vết rách to đáng sợ. Đạo kiếm quang thứ hai ngay lập tức chém tới đúng vị trí vừa rồi, cự
thuẫn ngũ sắc không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, ngay lập tức bị chém thành hai mảnh. Đạo kiếm quang thứ hai không còn gì ngăn cản, lập tức một đường chém xuống phía dưới . Tất cả chuyện này trông có vẻ phức tạp, trên thực tế chỉ xảy ra trong nháy mắt . Lão giả cao lớn chỉ cảm thấy mình mới vừa tế ra cự thuẫn năm màu, liền
bị phân thành hai mảnh sau một tiếng nổ lớn. Tiếp đó trước mặt lão lóe
lên một tia hàn quang, hai mắt lão bỗng trở nên tối sầm lại . Mà người ngoài chứng kiến chỉ có thể thấy lão giả bị một đạo tinh quang quấn một vòng quanh cổ, cái đầu liền đổ ầm rơi xuống . Cơ hồ ngay lúc ấy, hư ảnh cự giao sau lưng lão già cũng bạo liệt nổ
tung, lôi quang từ đó điên cuồng đánh ra bốn phương tám hướng trong hư
không . "Vù" một tiếng. Một quang cầu màu đỏ thẫm từ trong thân hình lão giả không đầu theo đó
xông ra, trà trộn vào trong vô số lôi quang chạy nhanh về một hướng
khác. Một tiếng trầm đục vang lên. Kim Đồng lóe lên một cái liền biến mất khỏi vị trí cũ, ngay lập tức lại
xuất hiện, đứng chắn ngay đằng trước quang cầu đỏ thẫm kia. Nó chỉ khẽ
nâng cánh tay đã nện mạnh quang cầu từ không trung rơi thẳng xuống mặt
đất. Trong cái hố nhỏ vừa tạo thành, quang cầu màu đỏ thẫm chỉ chớp lên được
một cái rồi chợt tắt ngúm. Một nguyên anh cũng chỉ cao bằng Kim Đồng từ
từ hiện ra, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, nhưng vẫn hiện lên nét sợ hãi. Nguyên anh này nghiến răng, đôi bàn tay nhỏ bé liền bấm pháp quyết, vô
số huyết vụ cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể nó, hồ quang đỏ thẫm lượn lờ
xung quanh, có vẻ như sắp sửa thi triển một loại bí thuật nào đó. Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang trong suốt thô to, không một chút dấu hiệu hiện ra phía sau lưng nguyên anh, bộc phát hào quang chém
thẳng vào nó . "Phốc" một tiếng!Huyết vụ bị tách làm đôi, nguyên anh lão giả bên trong lộ ra một vẻ kinh ngạc không thể tin được rồi hét thảm một tiếng. Thân hình bị chẻ đôi,
hóa thành từng điểm linh quang bay tán loạn rồi diệt vong... Chỉ đơn giản như vậy mà Xích Lôi lão tổ, một vị Đại Thừa tồn tại không
biết bao nhiêu năm tháng đã vong mạng trong tay Phệ Kim Trùng Vương -
Kim Đồng. Lúc này, Huyết Phách đã lui ra xa từ trước mới thở ra được một hơi nhẹ
nhõm, tiến lên vài bước, thi lễ với Kim Đồng, sắc mặt vui vẻ nói:"Đa tạ tiền bối cứu giúp, nếu không lần này thiếp thân khó có thể thoát khỏi độc thủ của người này rồi. ”"Ta cũng chỉ làm việc theo lệnh của chủ nhân mà thôi. Tốt lắm, ngươi cứ
tiếp tục làm việc của mình đi, ta sẽ âm thầm theo sau bảo hộ. " Kim Đồng
sau khi nói một câu an ủi, nâng tay nhẹ thu lấy túi trữ vật từ trên thi
thể của lão giả, rồi thân hình khẽ động, mơ hồ biến mất. Rõ ràng so với khi vừa mới hóa hình, linh trí của Kim Đồng đã phát triển hơn rất nhiều. Huyết Phách hướng tới chỗ Kim Đồng vừa biến mất hành lễ thêm một lần
nữa, lại có chút tiếc hận quay sang nhìn xác hai con khôi lỗi Hợp Thể kỳ rồi mới phiêu phiêu nhẹ nhàng rời khỏi nơi đây. Mặc dù nàng vẫn chưa tìm hiểu rõ những cấm chế lợi hại được bố trí trong các kiến trúc ở gần đó, nhưng cho đến giờ vẫn không xuất hiện bất cứ
phản ứng gì, nên có thể khẳng định bản thể không bị nhốt ở khu vực này.
Vì vậy, tất nhiên là nàng muốn rời khỏi đây để tìm kiếm ở các nơi khác. Sau khi được chứng kiến thực lực khủng bố của Kim Đồng, nàng đã có thêm can đảm để tiến sâu vào thăm dò khu vực bên trong... . Mười ngày sau, bên ngoài đại môn gần khu vực Vạn Nguyệt sơn mạch, vốn dĩ tụ tập hàng ngàn tu luyện giả cao giai, chẳng biết từ lúc nào toàn bộ
đã lui về sau hơn mười dặm. Cũng có một số người chỉ chỏ về phía đại
môn, nghị luận với nhau điều gì đó. Gần thung lũng, chỉ có khoảng năm sáu trăm người còn ở lại, rõ ràng đều
là người thuộc cùng một thế lực của Huyết Thiên đại lục đang cùng nhau
bố trí một tòa pháp trận siêu cấp cực lớn, bao phủ trọn vẹn cả thung
lũng vào trong đó. Những người này đều cùng mặc một loại trang phục, cổ tay áo có chung một loại ấn ký, có thể thấy rõ ràng đều là đệ tử cao giai của Huyết Cốt
môn. Ở phía trước những người này, có hai kẻ mặc trang phục một đen, một trắng. Một người là một lão giả mặc vũ y (áo lông) màu trắng, mắt sâu mũi ưng. Một người khác là một phụ nhân cực kỳ xấu xí, dáng người ục ịch kỳ dị, trên hai má hằn rõ linh văn màu đen. Khí tức của hai người này khủng bố dị thường, đúng là hai gã Đại Thừa tu vi sâu không lường được. Lúc này hai người vừa giám sát đệ tử Huyết Cốt môn không ngừng bố trí pháp trận, lại vừa thấp giọng trò chuyện với nhau. "Hừ, ta biết ngay Tiêu lão quái tọa trấn tại Huyết Hạc thành nhiều năm
như vậy không chịu rời đi, khẳng định là có vấn đề mà. Quả nhiên đúng
vậy, hắn chiếm được chìa khóa vào Thiên Đỉnh cung mà lại không tiết lộ
một chút nào cho ta biết. Nếu không nghe được tin tức từ môn hạ của Vạn
Hoa phu nhân, chỉ sợ ta và ngươi đến nay vẫn còn bị giấu diếm mà không
biết. " Lão giả mũi ưng nhìn phụ nhân hừ nhẹ, nói. "Hắc hắc, điều này cũng không trách được Tiêu lão quái. Tuy rằng là đồng môn, nhưng chúng ta cũng không có nhiều giao tình. Nếu ta và ngươi có
được chìa khóa Thiên Đỉnh cung chỉ sợ cũng sẽ giấu diếm không cho lão
biết. Dù sao có bao nhiêu bảo vật đi nữa, nhưng một người độc chiếm so
với ba người chia nhau cũng hoàn toàn khác nhau. " Phụ nhân kia trông xấu xí tục tằn như vậy, thế nhưng âm thanh lại ngọt ngào lạ thường, giống
hệt như giọng cô gái mười bảy mười tám tuổi. Hai người này rõ ràng là hai thái thượng trưởng lão Đại Thừa kỳ khác của Huyết Cốt môn. "Điều này cũng đúng. Nghe nói trong Thiên Đỉnh cung có giấu công pháp
chân truyền của Thiên Đỉnh chân nhân, ta và ngươi nếu như biết, chắc
chắn sẽ không cho hắn một mình tiến vào Thiên Đỉnh cung. Nhưng nghe nói
chìa khóa Thiên Đỉnh cung không chỉ có một cái, cho dù chúng ta không
làm gì, thì chắc chắn cũng sẽ có những lão Đại Thừa khác nhúng tay việc
này. Tiêu lão quái giấu diếm việc này lâu như vậy, thực không phải là cử chỉ sáng suốt. " Lão giả mũi ưng cười lạnh một tiếng, trả lời. " Được rồi, nói lời đó còn có tác dụng gì nữa. Ta và ngươi tuy rằng biết được tin tức, nhưng dù sao cũng đến chậm một bước, những người có được
chìa khóa cũng đã tiến vào bên trong nhiều ngày rồi. Hiện giờ, chúng ta
chỉ có thể ở nơi này thiết lập pháp trận, đợi bọn chúng đi ra để đòi
chia một chút bảo vật mà thôi. " Phụ nhân thản nhiên nói. "Dựa vào kinh nghiệm trước kia, địa điểm mà những người này thoát ra là
hoàn toàn ngẫu nhiên, khả năng xuất hiện ở chỗ này có lẽ không quá hai
đến ba phần, còn lại chắc chắn sẽ truyền tống hết đi nơi khác. " Lão giả
mũi ưng suy nghĩ một chút, nói. "Hai ba phần là tốt nhất rồi. Nếu thật sự là toàn bộ người đi vào mà
thoát ra ở đây, kể cả có pháp trận phụ trợ chỉ sợ ta và ngươi cũng không có sức mà đối địch với nhiều người như vậy. Dù sao những người đi vào
lúc trước, phần lớn đều là tồn tại cùng giai, thần thông không hề kém ta với ngươi. Chỉ có ít người một chút, hai người bọn ta mới nắm chắc khả
năng cướp được một ít bảo vật. Cấm chế pháp trận này, đến lúc đó hơn
phân nửa khả năng cũng không cần dùng đến, chỉ có thể coi là một lợi thế lớn của chúng ta mà thôi. " Phụ nhân đã tính toán trước, trả lời. "Thì ra là đạo hữu đã tính kỹ đến vậy rồi, làm ta cứ tự hỏi vì sao phải
mang theo nhiều môn hạ đến như vậy, đây quả là mưu kế tuyệt diệu!" Lão
giả mũi ưng vỗ tay cười rộ lên... . Một tiếng nổ kinh thiên động địa, bức tường thủy tinh bị Hàn Lập đã hóa thân thành cự viên (vượn lớn) đánh một kích vỡ tan tành. Cự viên nhanh chóng đi vào, bước lên một tòa truyền tống trận vốn dĩ
trước đó bị bức tường thủy tinh che khuất, rồi mơ hồ một cái biến mất vô tung vô ảnh. Ngay sau đó, cự viên do Hàn Lập biến thân chỉ cảm thấy ánh sáng lóe lên
trước mặt, rõ ràng là đang ở trên khoảng không của một đỉnh núi cao hơn
ngàn trượng, ngay tức khắc quang trận truyền tống lâm thời dưới chân
bỗng “phanh” một tiếng rồi hoàn toàn tiêu thất. Sau khi hai mắt cự viên như điện xẹt quét qua bốn phía, tình hình xung quanh đã được thu hết vào trong tầm mắt. Núi này tuy không phải là rất cao, nhưng diện tích lại vô cùng lớn, có
bảy tám nơi ngay sát cạnh ngọn núi lại bị các quầng sáng bao phủ cách
ly. Trong đó có một chỗ đúng là nơi hắn vừa mới bài trừ cấm chế để rời khỏi. Hàn Lập mặt lộ vẻ do dự nhìn ra xa muốn phân biệt rõ từng khu vực, rồi
dường như có quyết định cuối cùng, thân hình vừa động liền bay tới một
nơi nào đó . Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên vùng không gian xung quanh cùng một lúc
trở nên dao động, một quang trận hiện lên giữa không gian cách đó gần
trăm dặm, tiếp theo là ba nhân ảnh hiện ra giữa trung tâm quầng sáng của pháp trận. Hàn Lập thấy rõ ràng tướng mạo ba người này, ánh mắt bỗng ngưng tụ lại. Mà sau khi quang trận ở dưới chân ba người này lóe lên tiêu biến, tự
nhiên cũng thấy được Hàn Lập biến thành cự viên, sau khi truyền âm với
nhau, ngay lập tức cùng bay đến chỗ Hàn Lập. Khí tức cả ba người bỗng nhiên dâng lên, không một chút che giấu địch ý của mình. Cự viên bỗng lóe hàn quang trong hai mắt, lui thân hình về sau một chút, bỗng nhiên giơ cánh tay lên, không nói hai lời liền vung cự chưởng
khổng lồ bổ thắng về phía ba người kia. Sau đó là "oanh" một tiếng vang khủng khiếp, một luồng sức mạnh vô hình
chợt hóa thành một luồng cuồng phong cuốn tới ba người này. "Các hạ làm vậy là có ý gì? Tưởng rằng có thể cùng một lúc động thủ với
cả ba người chúng ta hay sao?" Ba lão giả khô gầy chỉ chớp lên một cái,
ngay lập tức phân ra ba nơi tránh được cuồng phong, đồng thời một người
sắc mặt dữ tợn quát hỏi.