Hàn Lập quay đầu liếc mắt nhìn Vương môn chủ, chỉ thấy Vương Tuyệt Sở thần sắc âm trầm, đang cùng ba người giữa mi tâm có loại thần sắc tang thương kia thương lượng cái gì đó, tựa hồ đối với kim quang trên người Chu Nho cũng cảm thấy khó giải quyết. Kim quang thượng nhân cười quái dị, trong khi đang cười hắn vừa cười vừa ngẩng cao đầu, lổ mũi hướng tận trời, sau đó hống hách mà kêu lên: "Bổn thượng nhân đứng bất động tại đây, cho các ngươi tùy tiện công kích, nếu có người có thể phá kim cương bất hoại công của bổn tiên sư, như vậy bổn thượng nhân sẽ tha cho các ngươi một mạng" Nói xong lại kiêu ngạo cười rộ lên. Những lời này của Kim quang thượng nhân, đem các đệ tử của Tthất huyền đang có ý sợ hãi vầng hào quang màu vàng kia chọc cho nổi giận, lập tức có mấy người võ công cao cường, muốn xông khỏi đám người, phóng về phía Chu Nho, nhưng bị Vương môn chủ ngăn lại. Vương Tuyệt Sở vung tay lên, ra dấu người hộ pháp còn đang đứng ở đó trở về, tiếp theo thấp giọng nói mấy câu với ba hán tử khôi ngô ở bên cạnh, mấy hán tử kia gật đầu, lập tức ngang nhiên, từng bước từng bước một đi đến trước mặt Chu Nho. Chu Nho nhìn hán tử có râu mép trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ ác độc. Phải biết rằng hắn bởi vì trời sinh vóc người không trọn vẹn, từ nhỏ đã bị người ta nhạo báng, đối với những người có thân hình cao lớn uy mãnh, đặc biệt căm hận, tên hán tử trước mắt cũng nằm trong phạm vi những người mà hắn hận. Hắn đang ngẫm nghĩ, dùng loại thủ đoạn tàn bạo nào để hành hạ đối phương. Người hán tử hung hãn này là một trong ba vị sư thúc của Vương Tuyệt Sở, đừng xem dánh vẻ đầy râu ria của hắn mà cho hán là một kẻ thô lỗ, thật ra hắn thực tế tuổi đã hơn sáu mươi. Trước đây nổi danh là mãnh tướng của Tthất huyền môn, từng giết địch vô số, đối mặt với kim tráo kỳ quái này, tự nhiên sẽ không tùy tiện ra tay. Chỉ thấy người này cẩn thận đánh giá một chút, lại nhìn thoáng qua Kim quang thượng nhân, hắn nhếch mép cười, đột nhiên đưa ngón tay khẽ gõ nhẹ lên trên kim tráo một chút, phát ra những âm thanh "cảng cảng". Hành động phù phiếm này của hán tử, làm cho Kim quang thượng nhân nổi giận, hắn âm trầm nói: “Tên kia có phải muốn bổn tiên sư sớm cho ngươi đi đầu thai hay không!"Hán tử nghe những lời này, thần sắc không động, ngược lại cất bước đến bên cạnh Chu Nho, rồi lại đi vòng ra sau lưng Chu Nho. Cứ như vậy, hán tử này lấy Kim quang thượng nhân làm trung tâm, cứ thế mà đi vòng vòng, hơn nữa bước chân càng lúc càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt thân hình hắn mơ hồ không cách nào thấy rõ thân ảnh. Kim quang thượng nhân bị đối phương không ngừng đảo quanh, làm cho choáng váng đầu óc, lửa giận trong lòng càng tăng lên, hắn không suy nghĩ nữa mà đưa tay vào áo, tựa hồ muốn lấy ra vật gì đó. Hán tử râu ria đang đi vòng quanh, tự nhiên thấy được cử động của đối phương. Hắn đột nhiên há mồm gầm thật to lên, thanh âm tựa như long ngâm, lại như hổ gầm, hùng hậu mà lâu dài, chấn động cả hai tai của những người đang đứng trên Lạc Nhật Phong, ngay cả cành lá của các cây xung quanh cũng rung lên nhè nhẹ. Kim quang thượng nhân nghe thấy tiếng gầm, bị chấn động làm cho tay chân vô lực, bàn tay đưa vào trong lòng, nhất thời rút trở lại. Đột nhiên, trên người hán tử truyền đến những tiếng nổ lách cách, thanh âm thanh thúy này vang lên cũng càng ngày càng nhanh, cuối cùng như cuồng phong bạo vũ liên tiếp vang lớn lên, thậm chí át cả tiếng gầm thét. Hán tử lại một lần nữa chuyển tới trước mặt Chu Nho, thân hình ngừng lại, tiếng hú, tiếng nổ vang đồng thời dừng lại. Lúc này, mọi người từ trong mơ màng tỉnh táo lại mới phát hiện, thân hình hán tử kia không biết từ khi nào tăng vọt lên so vói ban đầu, cơ bắp trên cơ thể nở ra cuồn cuộn, thoạt nhìn giống như là một tòa thiết tháp. Bây giờ hắn so với Chu Nho giống như là một người khổng lồ. Kim quang thượng nhân sau khi thở dốc, rốt cục cũng lấy từ trong áo ra một cái hộp gỗ dài dài, hộp gỗ này toàn thân ngăm đen, bên trên dán một lá bùa, tựa hồ phong ấn vật phẩm chứa ở bên trong hộp. Không đợi Chu Nho xé bỏ lá bùa, hán tử lập tức vung bàn tay to lớn lên, không chút khách khí hung hãn đập một quyền lên trên kim tráo, đánh cho kim quang chớp lóe biến hình, làm cho thân hình của Chu Nho không ngừng lay động, không cách nào an ổn bỏ lá bùa đi. Kim quang thượng nhân trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng hắn biết rõ uy lực của kim tráo trên người, hán tử này có thể đánh cho kim tráo biến hình, thì phải cần bao nhiêu thần lực? Sự khinh thị trong lòng hắn cũng thu lại, động tác phá bỏ lá bùa trên tay cũng nhanh hơn mấy phần. "Cụp" một tiếng, lá bùa rốt cục đã bị hắn bóc xuống. Trên mặt Kim quang thượng nhân liền lộ ra thần sắc vui mừng. Liền nghe thấy tiếng đánh "Phành" "Phành", liên tiếp không ngừng vang lên từ trên kim tráo, thân thể của hắn cũng rung chuyển không thôi, cuối cùng cũng không thể đứng vững được, té ngồi trên mặt đất. Lúc này hắn mới phát hiện, hán tử nọ đã dù cả tay lẫn chân, dồn dập tiến công như cuồng phong lên trên kim tráo. Màn hào quang trên người hắn, hòan toàn bị co ép, dưới quyền đấm cước đá của đối phương, không ngừng bị lõm vào phình ra, phát sinh ra đủ loại biến hình, tầng kim quang dưới sự tấn công cuồng bao của đối phương, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá tan. Thấy như vậy, kim quang thượng nhân sắc mặt đại biến, hắn cũng không bảo trì phong độ tiên sư, tay chân luống cuống bắt đầu niệm pháp quyết. Đáng tiếc là, trong lúc bối rối niệm sai rất nhiều, một chút hiệu quả cũng không có, cái hộp gỗ màu đen kia cũng không nhúc nhích. Cổ Thiên Long ở phía sau chứng kiến tất cả, có chút ngạc nhiên. Hắn về phương diện hành vi ngu ngốc của Kim quang thượng nhân cũng không nói gì, về phương diện khác là vì võ công của vị sư thúc của Vương Tuyệt Sở mà khiếp sợ, hắn trước kia cũng muốn tự mình kiểm tra qua uy lực kim tráo của Kim quang thượng nhân, có thật được xưng là đao thương bất nhập, nước lửa bất tẩm, phòng hộ cứng rắn giống như kim cương hay không. Nhưng bây giờ, màn hào quang này dưới quyền đấm cước đá của người ta đang rung chuyển, tùy ý mà biến hình. Cái này thật không thể hiểu được, thân thủ của hán tử này thật cao thâm khó lường!Nghĩ đến ở phía đối diện còn có hai cao thủ nữa như vậy tồn tại. Cổ Thiên Long lần đầu đối với bản thân tùy tiện đáp ứng đối phương tử đấu, đã có sự hối tiếc. Lúc này hắn mới hiểu rõ, tại sao đối phương lại tin tưởng mười phần chắc thắng như vậy. Có ba cao thủ quái vật như vậy làm chỗ chống lưng, nếu đổi là bản thân mình, sợ rằng cũng sẽ gấp rút yêu cầu huyết đấu. Nghĩ tới đây, Cổ Thiên Long nhìn một chút vào Chu Nho đang lâm vào thế hạ phong, hắn lo lắng có nên cử người trợ giúp vị tiên sư này hay không. Để cho người này khỏi bị cảnh ngay cả phi kiếm thuật của mình còn chưa xuất ra, cứ như vậy mà một mạng ô hô.