Khuynh nhi, tôi muốn có danh phận. Lời nói nhẹ nhàng, tựa như gió thoảng nhưng lại khảm sâu vào lòng người, làm lòng người càng thêm thê lương, nặng trĩu một nỗi niềm vô hình. Nữ nhân nói xong cùng lúc quay lại, nàng nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đứng khuất tối, nàng không thấy rõ biểu tình của người đó lúc này, nhưng trong đêm đen yên tĩnh, nàng tựa hồ nghe rõ tiếng hít thở của người đó. Rất chậm, rất chậm, người đó mới cất tiếng. "... được, nhưng không phải là lúc này. "Nữ nhân nghe xong mắt trừng lớn, nàng như không tin vào tai mình, bước nhanh tới ghì chặt vai thiếu nữ. " Tại sao? Tại sao lại không thể vào lúc này? Tề Khuynh, em xem tôi là gì? Là tình nhân của em sao!? " Lời nói của nàng khi thì khập khựng khi thì trôi chảy, chung quy vẫn là gấp rút, gấp như tâm tình đang khẩn trương của nàng. Tề Khuynh cúi đầu tránh đi ánh mắt của nữ nhân, lúc nãy vì quá gấp muốn gặp nàng nên cô mới nói những lời chắc nịch như vậy với mẹ nàng, nhưng một khắc khi vừa nhìn thấy bóng lưng đơn bạc kia cô lại nghĩ đến Thẩm Diệp Nghi, có phải hay không nàng cũng sẽ đau lòng như vậy nếu nghe mình nói mình không có tình cảm với nàng, mình rốt cuộc đã nợ nàng nhiều như thế nào. Tề Khuynh thừa nhận bản thân mình ích kỷ, cô không muốn nợ Thẩm Diệp Nghi, lại cũng không muốn lỡ mất đi Mặc Huyền Ca, một người mang đến cho cô ánh sáng, còn một người là cô từ trong ánh sáng đó tìm thấy, người đó đã điểm vào tim cô một hạt mầm, dù thời gian không lâu nhưng cô biết hạt mầm đó đã nở, nó sinh sôi một cách mãnh liệt và không có dấu hiệu dừng lại. " Không phải... em... "Mặc Huyền Ca nhìn vào gương mặt trắng nõn của thiếu nữ, trong mắt ánh lên đầy vẻ khó tin. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao nàng đã vì cô mà bỏ qua hết thảy, tha thứ cho cô vì đã lừa dối mình mà cô vẫn không chịu hiểu? Thứ nàng cần không phải là lời xin lỗi hay lời an ủi, nàng chỉ cần cô cho mình một cái danh phận, cho mình một sự tin tưởng, việc đó khó đến thế sao?. . tình nhân... Hai chữ này xuất hiện trong đầu nàng, làm nàng hoàn toàn sụp đổ. Mặc Huyền Ca từng nghĩ mình là một nữ nhân cao thượng, bản thân đã được rèn luyện từ nhỏ để thành một người lãnh đạo, sẽ không bao giờ bị cái gọi là cảm xúc chi phối, nhưng hôm nay, khi đứng trước thứ cảm xúc đó nàng mới biết nàng thật ra cũng chỉ là một người máu thịt bình thường, nàng cũng có trái tim biết vui, biết buồn, biết yêu, cũng có cái cảm xúc hờn ghen giận dỗi như người ta. Nàng cái gì cũng nắm được, nếm được rồi, tại sao chỉ có Tề Khuynh là nàng không nắm được, giữ được. . !?" Cô ta thật sự quan trọng với em vậy sao? " Giọng nói lúc này tựa hồ đã khàn, Mặc Huyền Ca đứng cũng không đứng nỗi nữa. " Chị biết... anh trai... và cả ba em... họ... " Tề Khuynh siết chặt nắm tay, cô không nghĩ là mình lại hèn nhát đến như thế. Từ nhỏ bởi vì căn bệnh mắt quái đản mà cô không lấy một ai chơi cùng, chỉ có ba mẹ, anh trai và Thẩm Diệp Nghi là quan tâm để ý đến cô, điều đó khiến cô dần sinh ra một cảm giác ỷ lại, cô rất sợ làm ba mẹ không vui, sợ làm Tề Thiên Vũ thực sự giận dỗi, nếu bọn họ thực sự giận cô, bỏ rơi cô, cô sẽ không còn ai che chở nữa, không còn ai bảo vệ nữa, đó là bóng ma tâm lý, cô không muốn lại bị hất hủi. [Nỗi sợ bị bỏ rơi có thể là biểu hiện của một số chứng rối loạn tâm lý như: Rối loạn nhân cách tránh né (avoidant personality disorder), rối loạn nhân cách ranh giới (borderline personality disorder) hay rối loạn lo âu ly thân (separation anxiety disorder). ]Càng nghĩ càng sợ hãi, Tề Khuynh nhất thời không biết nên bộc bạch lòng mình với nàng như thế nào. Sở dĩ Tề Khuynh có thể trước mặt mọi người thẳng lưng ngẩng cao đầu như hiện tại là bởi vì phía sau cô có Tề gia, Tề Thiên Vũ. Chính vì thế mà con đường cô đi rất bằng phẳng, mọi việc cô làm đều rất thành công, duy nhất chỉ có một lần mà cô chọc giận anh trai chính là lúc mà cô nói sẽ dọn ra ở riêng, lúc đó cô không có đắn đo nhiều như bây giờ, cô chỉ nghĩ muốn được ở cạnh nàng, gặp nàng nhiều hơn một chút nên mới quyết định ra ngoài ở, mặc cho Tề Thiên Vũ có phản đối. Bây giờ ngẫm lại, Tề Khuynh không biết lúc đó mình đã lấy sự dũng cảm ở đâu mà được như thế. Mặc Huyền Ca tim tựa hồ như bị ai đó cầm dao khứa, rõ ràng người đứng trước mặt nàng là người con gái nàng yêu, là Tề Khuynh mà nàng biết, nhưng sự đắn đo trong ánh mắt ấy lại như không phải là của cô mà nàng biết nữa. Tề Khuynh mà Mặc Huyền Ca biết là người luôn hành động ngoài ý muốn của nàng, là người sẽ luôn kiên định đối mặt với mọi chuyện mặc cho điều đó là đúng hay sai, chứ không phải đứng đây nỉ non những lời hèn nhát như thế này. " Em đã từng nói với tôi như thế nào? Rằng tôi mới chính là người em yêu, là con dâu của nhà em, là tương lai mà em muốn có, nhưng cuối cùng em đã làm gì? " Thanh âm nghẹn ngào không giấu được nơi cuống họng được cất lên, những giọt nước mắt đại biểu cho sự uất ức rốt cuộc cũng rơi xuống, lăn dài trên đôi má trắng bệch của nàng. " Khuynh nhi, tôi thật sự thật sự không thể hiểu nỗi em, tôi rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh em đây? Em nói cho tôi biết đi, tôi có chỗ nào không bằng Thẩm Diệp Nghi? Em muốn nghe piano tôi cũng có thể vì em mà học, em tiếc nuối khoảng thời gian tươi đẹp kia tôi cũng có thể vì em mà dựng lại, cô ta ở bên em bao lâu tôi cũng có thể ở bên em gấp bội, vậy tại sao em lại không thể dứt khoát, dứt khoát một lần mà ở bên tôi. " Nữ nhân nói xong cũng không chống đỡ nỗi nữa ngã khụy xuống đất, cũng may Tề Khuynh phản ứng kịp hai tay bắt lấy nàng trước khi hai đầu gối nàng tiếp xúc mạnh với sàn nhà, theo đó cô đỡ nàng từ từ ngồi xuống. Người con gái tưởng chừng như cao cao tại thượng đó cuối cùng cũng không ngăn được cảm xúc thật của mình mà phát tiết, hai tay nàng vẫn ghì chặt vai Tề Khuynh, vai áo cũng bị nàng siết đến nhăn nhúm, nàng cúi đầu, bật khóc trong lòng cô. " Khuynh nhi, có người từng nói với tôi rằng nếu như không có ai đau lòng mình thì mình đừng khóc, nhưng bây giờ tôi đã khóc rồi, liệu em có đau lòng không? " Lời nói phát ra nửa là uất ức nửa là tuyệt vọng. Nàng đã từng nghĩ, nếu bản thân có thể quay lại quãng thời gian của lúc trước, thì nàng thà rằng cô độc, không cần biết đến tình yêu, không cần tò mò về nó, để không phải như lúc này, hèn mọn cùng tuyệt vọng. Tề Khuynh im lặng, chung quy cô vẫn không phải là nàng, không thể hiểu được hết sự đau khổ của nàng lúc này. Nhưng cô biết, để làm một người phụ nữ kiên cường rơi nước mắt thì điều đó phải là một điều kinh khủng nhất mà người đó từng trải qua. Mà ngay lúc này, Tề Khuynh lại chính là người làm cho người phụ nữ kiên cường đó khóc, cô không mang lại cho nàng cảm giác an toàn, cũng đừng nói gì đến niềm tin, ấy vậy mà nàng vẫn chấp nhận, nàng chịu đựng và rồi là cầu xin. Trái tim Tề Khuynh như rỉ máu, đây không phải là kết quả mà cô mong muốn, cô muốn nàng cười, muốn nàng hạnh phúc ở bên mình chứ không phải bộ dạng đau khổ như thế này, đây đều hoàn toàn không phải là thứ cô muốn mang đến cho nàng. " Huyền Ca... , chị đừng khóc nữa, em thật sự đau lòng rồi, đã đau lòng rồi. " Tề Khuynh ôm nàng vào lòng, khe khẽ vuốt tóc nàng. Chung quy cô vẫn không biết nàng đã chịu qua những gì, cũng không biết quá khứ của nàng ra sao, nhưng bộ dạng của nàng lúc này thật giống với cô năm đó, cô năm đó cũng đã yếu đuối như vậy, chỉ cầu một người có thể ở lại với mình. Nhận ra điểm này trong nội tâm nàng, Tề Khuynh hối hận cùng tự trách vô cùng. Rõ ràng là cô tiếp cận nàng, làm chuyện có lỗi với nàng trước, nhưng thay vì bù đắp cô lại làm tổn thương nàng, sự hèn nhát của cô như một lưỡi dao rạch nát tấm chân tình của nàng. Làm tổn thương một người đã có vết nứt, loại đau khổ này, người thường sẽ chịu được sao... ?" Em xin lỗi... Huyền Ca... em thực sự xin lỗi. " Cô cắn môi, không ngăn được những giọt nước mắt rơi lên tóc nàng. " Là em hèn nhát, em không có đủ dũng cảm, là em khiến chị khóc, là em vô dụng. " Nối lời, Tề Khuynh đẩy nàng ra, dùng tay quệt đi những giọt nước mắt trên má nàng. " Đúng vậy, chị là người em yêu, là tương lai mà em muốn có. Huyền Ca, chị gả cho em nhé? " Tâm trí đang chìm trong bóng tối như bắt được một tia sáng len lỏi, Mặc Huyền Ca ngẩng đầu, không ngừng bơi về phía ánh sáng đó, mục quang ảm đạm lóe lên một tia trông thấy, cánh môi nàng run run, cũng không biết nên thốt ra những gì. Tề Khuynh thấy nàng im im không nói gì cũng không biết nên phản ứng thế nào, cô đứng dậy mò mẫm đi bật đèn xong thì quay lại đỡ nàng đứng lên, dùng chút sức lực của mình bế nàng đặt ở ghế sofa. " Chị cũng đừng nghĩ là em nói đùa, lần này chắc chắn là sự thật, chị... gả cho em nhé? " Tề Khuynh nhẫn nại lặp lại một lần nữa, lần này đèn đã bật sáng, cô có thể nhìn rõ dung nhan của nàng hiện giờ, vẫn xinh đẹp nhưng lại có chút tiều tụy. Mặc Huyền Ca mắt đăm chiêu nhìn Tề Khuynh đang dịu dàng vuốt ve gương mặt mình, nàng thừa nhận, nàng yếu đuối trước những hành động tưởng chừng như không có gì đặt biệt này của cô. Có lẽ bởi vì sâu trong quá khứ, Mặc Huyền Ca chưa từng chân thật cảm nhận qua loại hành động này. Từ lúc bắt đầu biết nhận thức, thứ nàng phải đối mặt chính là quy củ lễ nghi của một người thừa kế, nàng phải đâm đầu vào học những thứ như chính trị, kinh tế, kèm theo đó là học trên trường, thời gian của nàng, trừ việc đến trường thì chính là đến lớp dạy kèm, cái gọi là bạn bè hay tình cảm nam nữ, nàng... chưa từng biết qua. " Lần này là sự thật, vậy những lần trước em nói đều là giả sao? " Tề Khuynh lời định thốt ra đột nhiên nghẹn lại, thật thật giả giả, e là chính bản thân cô còn không biết. " Chị muốn xem nó là giả hay thật đều được, còn lần này em sẽ cho chị thấy nó là thật. " Nối lời Tề Khuynh móc ra điện thoại, cô vào danh bạ tìm kiếm ba cái tên rồi đưa đến trước mặt nàng. " Chị chọn đi, ba em, anh trai và cả... Diệp Nghi, chị chọn người nào em liền bấm gọi cho người đó, nói rằng chị mới là con dâu của Tề gia, nếu bọn họ không chịu thì em cũng bắt bọn họ phải chịu. "Không lường trước hành động như này của Tề Khuynh, Mặc Huyền Ca nhất thời ngẩng ra không biết nói gì, nàng chỉ cần một lời hứa chắc chắn từ cô, cũng không nghĩ rằng cô sẽ làm đến mức này. Nhưng kỳ thực, nàng lại có chút muốn cô làm vậy. " Được rồi, em không cần phải ép bản thân như thế, tôi cũng không muốn lúc này em sẽ gọi cho ai hết. Tôi chỉ muốn được ở cạnh em. "Mặc Huyền Ca dựa vào lòng Tề Khuynh, chân thật cảm nhận sự dịu dàng mà cô mang lại. Nếu đã không thể thoát ra, vậy chi bằng cứ hãm sâu như vậy, chí ít cũng sẽ không cảm thấy quá lạc lõng. ***Đúng với cái tên truyện...