Lập tức mở miệng. "Đại bá mẫu, vậy vẫn là người tới đi. Chính là phải cẩn thận một chút, Bảo Nhi đường muội da mịn thịt mềm, đừng để cho nàng xây xước” Mộc Cẩm còn nói gì khác, Mộc gia đại bá mẫu còn chưa để ý, chỉ nghe nàng khen Mộc Bảo Nhi da mịn thịt mềm, không khỏi nhớ tới hai khuê nữ nhà bà. Là màu đen. Nhà bà có hai khuê nữ bà cũng không để cho các nàng ra ngoài làm việc nhiều a, nhưng là Mà ba hài tử nhà lão Nhị, chỉ Mộc Tử Ngân là than đen, một lớn một nhỏ đích thật là da mịn thịt non. Điều này làm cho trong lòng bà rất là không thoải mái. Nhưng lại nghĩ Mộc Tử Kim không phải là con của Phùng thị và lão nhị, trong lòng bà cũng dễ chịu. Nhưng Mộc Bảo Nhi này! Mộc gia đại bá mẫu tim đập thình thịch, bộ dạng này cùng Mộc Tử Kim có vài phần tương tự, đều không có nửa điểm giống lão nhị a! Nói như vậy, Mộc Bảo Nhi này cũng không phải là giống của lão nhị! Mộc đại bá nương nghĩ như vậy, xoay người lại chạy về phia Phùng thị, vung tay lại cho Phùng thị một bạt tai. “Dâm phụ! Ngươi thành thật mà nói, Bảo Nhi có phải cũng không phải là con của lão nhị hay không?” Phùng thị hoảng sợ, muốn đánh về phía Mộc đại bá nương muốn xé Mộc đại bá nương. Mộc đại bá nương xoay người lại kéo Mộc Bảo Nhi sợ ngây người, kéo nàng đi về phía Mộc gia lão nhị vẫn nằm trên cửa gỗ. “Mọi người nhìn xem, nhìn kỹ xem! Bảo Nhi lớn lên giống lão nhị sao? Giống không? Giống không?” Phùng thị gào khóc, Mộc lão nhị ở trên cửa gỗ giãy dụa muốn bò lên, cặp kia to như đậu trong mắt giống như là đột nhiên trúng độc... lồi ra Trong lúc nhất thời lại là một trận gà bay chó sủa. Mộc Cẩm biết, đến một bước này, đã không cần nàng ở một bên gõ trống nữa. Thừa dịp Nàng mang theo hai đệ đệ thi lễ với tộc trưởng sắc mặt âm trầm, lễ phép cáo từ. Mộc gia tộc trưởng thấy nàng là một tiểu cô nương, vốn là không thích hợp tiếp tục ở lại xem loại này Mà hai đệ đệ của nàng tuổi cũng không lớn, cũng không giúp được gì, vả lại cũng sợ dọa tiểu hài tử, liền cho phép nàng mang theo hai đệ đệ về nhà. Trên đường về nhà, Mộc Cẩm tinh thần sảng khoái, tâm tình thật tốt. Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê thì bị chuyện hôm nay làm cho khiếp sợ, còn chưa lấy lại tinh thần. Mèo không ăn cáĐợi sau khi về đến nhà, Mộc Tử Xuyên luôn im lặng mới kéo ống tay áo trưởng tỷ, giọng nói trầm thấp nói: "Trưởng tỷ, nhị bá nương làm ra chuyện... như vậy, từ nay về sau, cả phòng Mộc gia chúng ta đều thành chuyện cười rồi!" Đúng vậy. Chỉ là, Mộc Cẩm căn bản không thèm để ý. Nàng ấy có kế hoạch của mình. Cũng đã đến lúc phải nói chuyện với các đệ đệ muội muội. Khi nàng đem kế hoạch của nàng cùng các đệ đệ muội muội nói xong, Mộc Oánh mấy người đều trừng lớn hai mắt. Lúc trước, bọn họ không chút nghĩ tới muốn rời khỏi Mộc gia thôn. Lúc trước trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ đã không có cha mẹ, ở trong đại gia tộc, chỉ có thể dựa vào bá thúc. Mà nhị bá lại là loại tính tình tham tiện nghi, lục thân không nhận. Ngược lại, đại bá lại phớt lờ mọi chuyện và bỏ qua. Tứ thúc ngược lại là nói thân tình nhất, nhưng ông ấy lại là người nhỏ nhất trong các huynh đệ, không tới phiên ông nói chuyện. Vói dĩ Mộc Oánh trong lòng nghĩ đều là cắn răng nhẫn, bằng không có thể làm sao bây giờ? Nhưng hôm nay trưởng tỷ lại nói với bọn họ, muốn dẫn bọn họ rời khỏi thôn Mộc gia! "Cho dù không xảy ra chuyện xấu của Nhị bá nương , ta cũng dự định tương lai sẽ dẫn các đệ muội rời khỏi Mộc gia thôn. " Mộc Cẩm thần sắc kiên định nhìn muội muội cùng các đệ đệ. Đầu tiên là Mộc Oánh, sau khi trải qua chuyện không tốt, lập tức đứng về phía Mộc Cẩm. Lại là tiểu muội Mộc Nguyệt, nàng còn nhỏ, sau khi cha mẹ mất, nàng liền ỷ lại vào hai tỷ tỷ. Đại tỷ cùng Nhị tỷ đều muốn rời khỏi Mộc gia thôn, nàng đương nhiên là đi theo mọi người cùng Nhị tỷ. Mộc Tử Xuyên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tỏ vẻ đồng ý. Ngược lại Mộc Tử Khê, hắn nhìn đại tỷ, lại nhìn nhị tỷ, cuối cùng nhìn trưởng huynh, ấp úng nói: "Nếu chúng ta rời khỏi Mộc gia thôn, phụ thân có thất vọng không?" Lúc này không đợi Mộc Cẩm mở miệng, Mộc Oánh đã lắc đầu nói: "Không đâu, cha chúng ta từ nhỏ đã rời khỏi Mộc gia thôn kiếm sống, chỉ là sau này quen biết mẫu thân, mới mang theo mẫu thân trở về Mộc gia thôn!" Mộc gia lão tam vì sao từ nhỏ đã muốn rời nhà kiếm sống, đó còn không phải là Mộc gia lão gia tử sinh nhiều nhi tử, Mộc gia lão tam tính cách lại là thật thà nhất, lại là Hành Tam ở chính giữa. Cha không thương mẹ không yêu. Đành phải ra ngoài tìm một chén cơm ăn. Chính là căn nhà hiện giờ của Mộc gia tam phòng, cùng đại bộ phận ruộng đất đều là hai vợ chồng Mộc gia tam phòng kiếm được. Lúc Mộc gia lão gia tử mất, ruộng đất nhà chỉ chiếm ba phòng của Mộc gia. Vả lại, ruộng đất tổ tiên phân đến kia đều là ruộng đất khô kém, tốt đều bị Mộc gia lão đại chiếm đi hơn phân nửa. Còn lại thì Mộc lão nhị lại cướp đi hơn phân nửa. Mộc lão tứ là nhi tử nhỏ nhất, Mộc lão gia tử trước khi đi đã nói trước, chia cho hắn mấy mẫu ruộng tốt. Mộc gia lão tam là nửa mẫu ruộng tốt cũng không có được. Cứ như vậy, Mộc Cẩm không phải con cháu Mộc gia, cho dù là có, nàng cũng không thể có tình cảm gì với đại gia tộc Mộc gia. Mộc Tử Khê nghe Nhị tỷ nhà mình nói, nhẹ nhàng gật đầu. Mộc Tử Xuyên lại bổ sung: "Hơn nữa phụ thân từ trước đến nay đều không được tổ phụ cùng đại bá nhị bá chào đón a. ” “Vậy trưởng tỷ... chúng ta khi nào thì chuyển nhà? "Mộc Tử Khê vẻ mặt chờ mong nhìn đại tỷ nhà mình. Mộc Cẩm nghe vậy buồn cười. “Tiểu đệ, ta chỉ thương lượng với các đệ trước, muốn chuyển nhà không phải nhất thời có thể chuyển. "Mộc Cẩm cười nói. “Chờ kiếm được đủ nhiều bạc, chúng ta liền đi trong huyện thuê cửa hàng buôn bán!” Các đệ đệ muội muội đều bị tương lai trưởng tỷ nói hấp dẫn, hai mắt sáng ngời . “Trưởng tỷ, Hoài Sơn dại phía sau núi đã đào không còn nhiều lắm, tỷ nói còn phải lưu lại một ít, không thể đào hết. Vậy ngày mai ta đi săn thú hái thuốc nhé?” Mộc Tử Xuyên cả người đều hưng phất. Đã đem chuyện ghê tởm Nhị bá nuong làm vứt ra sau đầu. “Trưởng tỷ, ta cũng đi hái thuốc! "Mộc Oánh cũng hai mắt sáng ngời giơ tay. Tiểu muội Mộc Nguyệt cũng giơ tay biểu thị theo, "Còn có ta!” Khóe môi Mộc Cẩm giương lên. "Những ngày trước các ngươi đều mệt mỏi, kế tiếp mọi người nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt!" “Nhưng Tử Khê, ta cần đệ giúp đỡ, chúng ta đem những miếng Hoài Sơn phơi khô đến y quán trên trấn bán. Y quán trên trấn cũng không phải là y quán bình thường. Mộc Cẩm cũng là đời trước đến kinh thành sau mới biết được, y quán Quảng Ký trên trấn cửa hàng mở khắp Đại Lê triều mỗi trấn trên một cái. Những thị trấn xa xôi ở biên giới, chỉ có một y quán Quảng Ký. Mà chưởng quỹ trong y quán Quảng Ký chẳng những biết các loại thảo duọc, bản thân xem bệnh cũng là một tay cừ khôi. Nàng ngược lại không lo lắng chưởng quỹ trong y quán Quảng Ký không biết hàng. "Đại tỷ, ta không mệt chút nào, để ta đi theo tỷ làm việc!" Mộc Tử Khê ước gì mình có thể giúp đại tỷ. Nghe vậy lập tức cao hứng mặt mày hớn hở. Mắt thấy đã đến giờ ăn, Mộc Cẩm và Mộc Oánh chuẩn bị nấu cơm, cửa sân đã bị người ta đập mạnh.