Mưa rền gió dữ, bỗng nhiên đến! !
Chiếc Rolls-Royce đã bị đá nặng đập vào vỡ nát, dừng bên cạnh
rừng trúc, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ôm ngang lấy thân thể Tiêu Đồng
đang run rẩy sợ hãi, bước nhanh ra khỏi thùng xe, đi qua rừng trúc, tài
xế cũng run run rẩy rẩy cầm lấy một khẩu súng lục mà Điệp Y lúc xuống xe đã ném cho mình, cầm chặt đến mức hai tay lạnh run lẩy bẩy, vừa đi về
phía trước vừa quay đầu lại, nhìn quang cảnh xung quanh, cảm giác được
giữa rừng trúc dày đặc này, bất cứ lúc nào cũng có thể hiện ra những tên sát nhân ma quỷ... Anh
vừa thở dốc vừa đi, ai ngờ dưới chân giẫm mạnh phải một cục đá nhẵn ven
con suối mát lành, cả người cầm súng ống, vấp ngã về phía trước, rơi vào dòng nước chảy trên bãi cỏ xanh ướt át! !Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc ôm lấy Tiêu Đồng, đón mưa
gió, quay người lại, khuôn mặt kiên nghị đẫm nước mưa, đôi mắt nóng cháy cương quyết nhìn về phía tài xế. Tài xế đã vô cùng sợ hãi, nằm ngã trên bãi cỏ ướt đẫm, tùy ý
những hạt mưa ngạo mạn kia vẫn rơi trên mặt mình, hai mắt run rẩy kích
động sợ hãi, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. "Đứng dậy! !" Trang Hạo Nhiên chỉ bình tĩnh ôm Tiêu Đồng, lúc
tiếp tục đi về phía trước, sau gáy truyền đến từng cơn đau âm ỹ, một ký
ức chợt hiện ra, vọt vào trong đầu mình, lúc mình trộm rượu đỏ, trên
tường là bức tranh cả nhà ấm áp sum vầy, thấy rõ một người đàn ông uy
phong lẫm liệt ngồi trên sô pha, bên cạnh mình là một người vợ dịu dàng
ấm áp, còn có một cô bé, khoảng chừng năm tuổi, vô cùng ôn nhu ngọt ngào cười, bên cạnh là một cậu bé cũng cười thật vui vẻ ————Đầu óc anh một trận đau đớn, đau đến mức sắp đem phần ót mình
nổ tung, anh chớp nháy hai tròng mắt, vô thức biến mất đoạn ký ức kia,
lại ôm ngang Tiêu Đồng tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc đi tới rừng
trúc cạnh chân núi, nơi đó bị rừng trúc rậm rạp che khuất một hướng
khác, hết sức chặt chẽ, bên cạnh là một thác nước nhỏ, trên mặt đất ẩn
giấu một dòng suối, anh nhanh chóng đạp đá vụn, ôm lấy Tiêu Đồng, vọt
vào bên trong rừng trúc rậm rạp, cư nhiên còn có một hang động nho nhỏ,
anh nặng nề thở hổn hển một hơi, đem Tiêu Đồng toàn thân ẩm ướt, bị đá
rơi vào người đang bị thương, thật cẩn thận đặt bên cạnh tường hang
động, lại ngồi xổm người xuống, hai tay khẩn cấp quét qua khuôn mặt ẩm
ướt của cô, còn có mái tóc ướt đẫm rũ xuống kia, rất đau lòng nhìn về
phía nữ thư ký mà mình vẫn xem như em gái này... "Lão đại! !" Tiêu Đồng cả người run rẩy co rụt lại, nhìn về
phía Trang Hạo Nhiên cả người đều ẩm ướt, anh vì bảo vệ mình, cánh tay
chặn tảng đá lớn đập vào cửa sổ xe, cánh tay trái đã bị thương, cô khóc
lên nói: "Anh không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi tôi thật vô dụng... Tôi
sợ! !"Cô vừa khóc, vừa run rẩy co người lại. Tài xế cũng vội vã chui vào, cầm di động, không khỏi sợ hãi đến mức hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía hai người bọn họ... Trang Hạo Nhiên trong lòng nặng trĩu, lại chậm rãi gạt bỏ bộc
lộ chút tươi cười, vươn hai tay nhẹ nâng khuôn mặt cô, ngón tay cái lau
đi nước mắt cho cô, trấn an cô như đang trấn an một đứa bé, thấp giọng
khàn khàn nói: "Không có chuyện gì, Tiêu Đồng, không có chuyện gì! Tôi
đoán không lâu nữa, người của Mặc Hàn, còn có tổng giám đốc Tưởng sẽ dẫn người qua đây cứu chúng ta, cho nên chỉ cần cô ngoan ngoãn ở yên tại
chỗ này, nhất định sẽ không có việc gì! ! Tôi bảo đảm bọn họ sẽ tìm
không ra nơi này! !"Tiêu Đồng nghe lời này, trong lòng phát lạnh, mạnh tay nắm chặt cổ tay Trang Hạo Nhiên, nước mắt từng giọt lăn dài, khóc nói: "Anh muốn đi đâu? Anh không cùng tôi ở đây sao? Anh không nên ra ngoài! ! Ra sẽ
rất nguy hiểm ! !"Trang Hạo Nhiên lập tức bộc lộ ý cười, hai tay lại nâng khuôn
mặt cô lên, dường như có phần thoải mái nói: "Cô còn nhớ không? Ở Anh
quốc, cô thường xuyên cùng Lạc Hoành bọn họ chơi trò trốn tìm, cô ai
cũng tìm không ra, mỗi lần như thế liền nắm lấy ghế trong thư phòng tôi, nói tôi không chơi trò này, thế nhưng cô chơi xấu lắm, ngay cả tôi cũng tự vạch tội tôi rồi! !"Tiêu Đồng nước mắt lại lăn dài, bắt đầu nức nở khóc rống lên... "Đừng khóc! Đừng khóc!" Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nâng mặt
cô, thật lòng nói: "Cô làm thư ký của tôi, ba năm rồi lại ba năm, tôi
vẫn thường suy nghĩ, nếu ngày nào đó cô lấy chồng , tôi vẫn muốn coi cô
như em gái mình, thay thế người cha đã chết của cô, dắt tay cô bước trên thảm đỏ! ! Thế nhưng tôi người anh trai này, đúng là không chơi đùa,
nhưng nhìn mấy người Lạc Hoành cùng cô chơi đùa, tôi rất vui vẻ! ! Hôm
nay tôi liền cùng cô chơi một lần! Cô ở nơi này! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi! Tìm được, của hồi môn sẽ không giới hạn!""Không! !" Tiêu Đồng biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, cô
thoáng cái quỳ gối trước mặt Trang Hạo Nhiên, ôm cổ anh, khóc lên nói:
"Đừng đi ra ngoài! Anh sẽ gặp nguy hiểm! ! Đừng đi ra ngoài! Muốn ra
chúng ta cùng ra! Tôi không sợ! Tôi với anh cùng đi!" Tài xế nghe lời này, cũng không khỏi xúc động hai mắt đỏ bừng. "Đồ ngốc!" Trang Hạo Nhiên nhẹ ôm lấy thân thể đang run run
kích động của cô, vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cô, mỉm cười nói: "Cô cho
rằng tôi ra, sẽ gặp nguy hiểm sao? Tôi không có việc gì, cô yên tâm! Tôi đảm bảo với cô!""Không! !" Tiêu Đồng bỗng nhiên khóc lắc đầu. "Nghe lời! !" Trang Hạo Nhiên nhẹ buông Tiêu Đồng đang khóc nức nở ra, nhìn cô, hai tròng mắt cuối cùng lóe ra vài tia kịch liệt, nắm
chặt bả vai cô, trầm trọng nói: "Tôi hiện tại phải về nhà lấy chai rượu
đỏ kia, nếu không, thời gian không còn kịp nữa rồi! Cô ngoan ngoãn ở
trong này, nghe lời tôi! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi! Hả?"Tiêu Đồng vừa run run khóc, vừa nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !"Tốt! !" Trang Hạo Nhiên biết cô hiểu lời mình, mỉm cười, nhưng nhìn về phía dáng vẻ khóc sợ hãi, vẫn điềm đạm đáng yêu, trong nhát mắt anh nghiêng người về phía trước, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: "Nhớ! !
Hiện tại bắt đầu đếm thời gian! ! Nửa giờ sau, ra ngoài tìm tôi! !"Tiêu Đồng nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống, đau lòng gật gật đầu. Trang Hạo Nhiên thở mạnh một cái, bỗng nhiên xoay người, hai
tròng mắt lóe lên vài tia sắc bén nhìn về phía tài xế, nói: "Cậu cầm
súng, thật tốt mà ở đây, bảo vệ Tiêu Đồng! Trong vòng nửa giờ, bất luận
kẻ nào tiến vào, cậu đều nổ súng cho tôi! !"Tài xế nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vội vàng gật đầu. Trang Hạo Nhiên nặng nề nhìn anh một cái, cuối cùng vươn tay,
nắm chặt bờ vai cậu ta một lát, mới đẩy cành trúc xanh, đi ra ngoài ————"Tổng giám đốc! !" Tài xế lúc này, nhanh chóng đi ra, đón gió
mưa, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên sốt ruột nói: "Tôi cùng đi với anh! !
Tôi sẽ giúp anh, tuyệt đối không làm liên lụy đến anh! !"Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt xoay người, hai tròng mắt như ưng nhìn cậu ta! !Đôi mắt tài xế vẫn kiên định, tuyệt đối không nuốt lời đứng trong mưa, khẩn trương nhìn anh! !"Cậu ở lại bảo vệ Tiêu Đồng! ! Không được để cô ấy xảy ra
chuyện! !" Trang Hạo Nhiên nói xong, trong nháy mắt lại nhanh chóng đón
mưa to gió lớn đi về phía trước ————Tài xế đứng tại chỗ, nhìn về phía bóng dáng nghiêm nghị màu trắng kia của Trang Hạo Nhiên, hai mắt lại phiếm hồng! ! Mưa to gió lớn, hỗn loạn mà bay tới !P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]Tòa kiến trúc màu trắng kia, vẫn sừng sững không ngã như vậy,
OSCAR như điên, đứng ở cửa ra vào sủa loạn, gâu gâu gâu gâu gâu gâu điên cuồng sủa, Trang Hạo Nhiên dựa vào một cành trúc nào đó, nghiêng mặt,
đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn về phía OSCAR ở bên đó vẫn kịch liệt sủa,
từng đợt tiếng bước chân, từ phía trước truyền đến, quả nhiên cũng không lâu sau, một đoàn người hệt như quân đội, mặc áo ngắn màu đen, quần
dài, cổ đeo bảng tên bạc, hướng về phía bên này nhanh chóng chạy tới,
người dẫn đầu cầm theo dụng cụ dò xét tầng sâu xuyên tường, nhanh chóng
đi về phía bên này! !"Bang bang bang bang bang bang! !" Một trận tiếng súng liên thanh, quét về phía đám người kia! !Lãnh Mặc Hàn lúc đó vì bảo vệ an toàn cho Trang Hạo Nhiên, ở
bên trong đã sắp xếp vô số cơ quan, cũng sắp xếp nhân viên dài hạn đóng
tại biệt thự! !Vô số sát thủ, nhao nhao lủi tránh, một sát thủ da đen trong đó bỗng nhấc súng, chuẩn xác hướng về phía phát ra tiếng súng bắn ra một
đòn mạnh, phịch một tiếng, căn cứ phía sau rừng trúc, bỗng nhiên nổi
lửa, Truy Phong kêu lên một tiếng, đột nhiên từ chuồng ngựa xông thẳng
ra, giẫm chân cỏ xanh, hướng về phía rừng trúc hí vang một tiếng, chạy
như bay đến ————Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt nóng lên, tức khắc như nhìn thấy hi vọng, ngón tay đặt ngoài miệng, huýt lên một tiếng! !Nữ sát thủ, nóng mắt nhìn thấy Truy Phong chạy không bình
thường, cô ta nhấc súng lục, hướng về phía Truy Phong, bắn đi, dồn dập
bay ra! ! !Bang bang bang bang bang bang! ! Vô số đạn đuổi theo bóng dáng
Truy Phong, dồn dập tập kích đến, bọt nước bắn tung tóe trên bãi cỏ! !Truy Phong thét to một tiếng, tốc độ như gió né đạn, trong nháy mắt vọt vào rừng trúc ————Trang Hạo Nhiên trong khoảnh khắc nhảy dựng lên, tay lại nắm
chặt dây cương trên người Truy Phong, để cho thân thể như gió lủi thẳng
lên, né qua cửa trước, mà điều khiển Truy Phong tung mình nhảy dựng lên, trong nháy mắt thoáng qua hồ sen, cơ tể anh bay vọt lên, nhảy vào cửa
sổ bên trái phòng mình, thân thể nện mạnh vào tường, hai tay nắm chặt
cửa sổ, hai mắt nóng lên, cảm giác cánh tay bị thương của mình, không đủ để chống đỡ cả cơ thể! !"Mau! !" Người đàn ông dẫn đầu, đứng bên ngoài cửa sắt, nhìn về phía rào chắn màu đen bất cứ lúc nào cũng có thể kích hoạt bọt nước,
tức khắc nói: "Điện của song sắt đã mở! ! Không nên đụng vào nó! ! Lập
tức giải mã, một bộ phận! Nhảy qua đi! !"Ba nữ sát thủ, trong nháy mắt lui về phía sau, nhìn song sắt
kia, hai mắt nóng lên, lập tức xông về phía trước, một chân đạp mạnh
trên lưng người nào đó, thân thể hệt như chim én, nhẹ nhàng linh hoạt
làm động tác xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, vừa mới nhảy xuống, vù một
tiếng, trên mặt đất đâm lên vô số tên độc, giống như con nhím, ba nữ sát thủ tức khắc giật mình, một người tung mình muốn nhảy ra khỏi tên độc,
nhưng hai nữ sát thủ kia lại trúng tên độc! !"A! !" Hai nữ sát thủ nằm trên mặt đất thở dốc! !"Lên! !" Hai người đàn ông lại trong nháy mắt đạp chân lên lưng đồng bọn, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, bay vọt vào cửa sắt, hệt như
dã thú, chạy như bay về phía trước, theo bước chân Truy Phong, dự đoán
Trang Hạo Nhiên đang ở hướng kia! ! !Ba người đàn ông khiêng súng trường lên, nhắm ngay cửa lớn biệt thự, chỉ cần ai từ đó bước ra, giết không cần hỏi! !