"Giao người ra đây, cô sẽ được tha... "Một âm thanh lạnh lùng, vang lên bốn phía. Lâm Đình cắn khóe miệng, hai mắt lộ vẻ phẫn hận, suy nghĩ xem
cô gái trước mặt có thế lực như thế nào, tay cô nắm chặt áo trước ngực,
thở phì phò nặng nề đứng dậy, nhìn cô, cười chế nhạo. Điệp Y lạnh
lùng đứng trước mặt Lâm Đình, cũng không có nhìn cô, chỉ là tùy ý đứng
hất mái tóc, lại âm trầm nói: "Giao người ra đây, cô sẽ được tha tội
chết... Đây cơ hội duy nhất để cô sống tiếp!""Thật vậy chăng?" Lâm Đình lại cười chế nhạo nhìn về phía cô, kiêu ngạo ngửa mặt, nói: "Vậy xem cô có bản lĩnh này hay không! !"Nói xong, cô lập tức rút dao từ sau eo ra hướng về đầu của Điệp Y, trong nháy mắt, đưa dao về hướng huyệt thái dương của Điệp Y! !Điệp Y đứng bất động, khi con dao đến gần đến thái dương, cô
nghiêng người ra tránh được con dao, tay cô nhanh như chớp nắm lấy con
dao dừng ngay trước thái dương mình, hất tay cô ta ra rồi nắm chặt, sau
đó lật người cô ta xuống đất! !"A! !" Lâm Đình đau đớn kêu lên, cả người đập xuống đất, lại
nhanh nhẹn lấy hai tay chống cơ thể dậy, quay người dùng chân đạp Điệp Y một phát! !Điệp Y nghiêng mặt, đế giày cao gót đạp trượt mặt cô, hai mắt
cô ngưng đọng đầy sát khí, ngay lập tức Lâm Đình lại muốn đạp một phát
nữa vào mặt cô, cô phản ứng nhanh kịp thời nắm một chân của cô ta muốn
lật cô ta xuống đất! !Lâm Đình lại nhanh như chớp, xoay người ôm lấy cổ mình lăn ra đất để giảm lực thương tổn!Một tiếng mèo quỷ dị kêu lên trong không gian huyên náo tại đây. Lâm Đình vừa mới thoát khỏi sự kìm chế, ngẩng đầu lên trong
nháy mắt, đã nhìn thấy Điệp Y hai chân đạp mặt tường, xoay người, hai
tay như móng vuốt mèo hướng về cô, giống như muốn bóp cổ vậy, cô lập tức lùi về phía sau, vươn tay ra đón đòn của cô ấy, không ngờ được thân thủ của đối phương quá lớn, cô trở tay không kịp, vừa muốn tiếp chiêu của
cô ấy thì đã bị cào vào mặt khiến cho máu tươi chảy ra xối xả, trong
nháy mắt lại nắm hai bả vai cô xoay một cái đập thẳng xuống đất! ! !"Phanh! !" Cả người Lâm Đình bị đập xuống đất đau đớn, khóe miệng phun ra ngụm máu! !Điệp Y lại nhanh như tia chớp, chộp vào lưng của Lâm Đình ————Lâm Đình quay người, vồ lấy con dao trên mặt đất đâm vào vai Điệp Y! !Tốc độ quá nhanh! !Lưng Điệp Y tức khắc bị đâm, máu chảy ra xối xả! "A, a a ————"
Lâm Đình lại dùng phương pháp đối phó với Uyển Thanh để đối phó với Điệp Y, hai tay dùng sức đâm! !Thân thể Điệp Y lại lập tức bay lên, xoay người một góc dễ dàng thoát được Lâm Đình, cô nhanh nhẹn với lấy sợi dây thừng quấn vào cổ
Lâm Đình, xiết chặt làm cô ta hít thở không thông! !"A! !" Lâm Đình hít thở khó khăn, sợi dây kia xiết chặt cổ cô, khiến cô không thở được mặt đỏ bừng lên! !Hai mắt màu tím của Điệp Y quỷ dị, tàn nhẫn lóe lên, hai tay
xiết thật mạnh sợi dây, nhìn Lâm Đình hít thở không thông yếu ớt nói:
"Tôi nói rồi, đây là cơ hội sống duy nhất của cô! Uyển Thanh cô ấy ở
đâu?"Lâm Đình gần như không thở được nữa, đầu choáng váng nhưng hai mắt vẫn đằng đằng sát khí, một tia tàn nhẫn vô tình léo lên, ở giây
phút cuối cùng giữa sống và chết, cô xoay người thoát khỏi sợi dây, lấy
trâm độc rắn được bào chế ra đâm vào Điệp Y, thân thể Điệp Y hơi
nghiêng, né được châm độc... Lâm Đình tức khắc lại cầm sợi dây lên, muốn xiết cổ Điệp Y lần
nữa, Điệp Y dùng tay chặn lại, để mặc cho sợi dây cuốn vào tay mình gây
ra đau đớn, cô lợi dụng cơ hội đó giật sợi dây làm Lâm Đình lật xuống
đất, nhân cơ hội này cô đâm một nhát trâm độc vào lưng Lâm Đình! !"A ——————" Lâm Đình đau đớn kêu lên, nước mắt tràn ra! !Hai mắt Điệp Y lại bực tức nóng lên, mạnh mẽ đâm móng tay vào da thịt
của Lâm Đình, nghiêm nghị hỏi lại: "Nói! ! Uyển Thanh đang ở đâu ?""Cô giết tôi, tôi cũng sẽ không nói!" Lâm Đình thống khổ, sắc mặt tái nhợt, ngữ khí ngang ngược, nghiêm nghị nói. Một người mặc áo đen chợt nhảy xuống! !Lãnh Mặc Hàn đột nhiên xuất hiện, vung nắm đấm, nện vào eo Lâm Đình, tức giận nói: "Tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng để nói! !"Lâm Đình phù một tiếng, miệng lại phun một ngụm máu tươi, không chịu nổi một quyền của Lãnh Mặc Hàn, cả người liền ngất đi! !***Phủ Thủ tướng!Một chiếc xe màu bạc chạy nhanh trên con đường yên tĩnh hướng
về phủ Thủ tướng, phảng phất mùi hoa, tiếng thác nước chảy róc rách, mặt hồ thì yên lặng như gương, cảm giác giống như mỗi nơi đều ẩn nấp sự
nguy hiểm, nhưng đây là chỗ an toàn nhất, bất kể là chim diều hay là
tiếng kêu linh thú có lẽ đều được phủ Thủ tướng bảo hộ, thỉnh thoảng có
thể nhìn thấy lá tùng rơi vào cửa chắn gió! !Trang Hạo Nhiên đơn độc ngồi một mình sau xe, nghĩ tới sự an nguy của Uyển Thanh, hai mắt anh rủ xuống Tiêu Đồng ngồi ghế bên cạnh tài xế, cũng bởi vì quá lo lắng cho Lãnh
Mặc Hàn cùng Uyển Thanh, chậm chạp quay đầu lo lắng nhìn Trang Hạo
Nhiên, nói nhỏ: "Lão đại... "Trang Hạo Nhiên ngưng mặt không lên tiếng, chỉ là hai mắt nhanh chóng di chuyển, nhìn khung cảnh bên ngoài thực sự tuyệt vời, nhưng nội tâm lại lo lắng vạn phần, chuyện Uyển Thanh bị bắt không có đơn giản
như vậy, cô ấy có liên quan đến bí mật của rượu đỏ, mà dạ hành có khả
năng hợp tác cùng chính phủ, giả dụ cô ấy nằm trong tay dạ hành, có lẽ
nằm trong tay chính phủ, nhất định sẽ bị chịu bức cung tàn nhẫn, nếu vậy cô ấy sẽ phải trải qua thời gian sống không băng chết ! !Anh nghĩ tới đây, hai mắt không khỏi lộ ra vẻ đau đớn, hiểu rõ vì chuyện rượu đỏ này mà có rất nhiều người hi sinh! !Phía trước có vô số cảnh sát đứng trước rào chắn, đèn báo động cảnh sát sáng lên, người phía trước mặc áo cảnh sát, khoác áo chống đạn bên
ngoài, giơ tay lên, chặn xe, nghiêm khắc nói: "Phía trước là phủ Thủ
tướng, xuống xe kiểm tra! !"Xe Rolls-Royce dừng lại. Tiêu Đồng nhanh chóng đi xuống xe, đầu tiên là lấy giấy tờ tùy
thân ra trình, sau đó qua chỗ nữ cảnh sát lấy dấu vân tay để đối chiếu
trên máy tính, khi tất cả đều xong, cô mới nhìn cảnh sát trưởng nói:
"Trong xe là giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu chúng tôi, ngài ấy có
việc gấp muốn gặp Thủ tướng, phiền ông báo cáo chuyện này!"Cảnh sát trưởng hí mắt, nhìn về phía Tiêu Đồng! !Tiêu Đồng cũng nhanh chóng xoay tròn hai mắt, cấp thiết nhìn về phía cảnh sát trưởng!"Chờ tôi!" Cảnh sát trưởng nói xong, liền đi tới chỗ điện thoại báo cho quản gia bên trong phủ. Phủ Thủ tướng! !Tịnh Kỳ đi vào phòng khách, xoay người đi lên cầu thang, đi tới trước phòng ăn, nhìn thủ tướng cùng Tô Thụy Kỳ còn có Tô Linh đang dùng điểm tâm chiều, bà mỉm cười đi tới bên cạnh Thủ tướng, mềm giọng nói;
"Thủ tướng, giám đốc Trang có việc gấp muốn gặp ngài, hiện tại đang ở
ngoài núi... "Tô Thụy Kỳ cùng Tô Linh nghe lời này, cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông. Thủ tướng chỉ nhàn nhạt ngồi yên lặng, tay cầm thìa, múc canh đậu xanh lên uống, vừa uống mặt vẫn vô cảm... Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu, cũng nhàn nhạt nhìn về phía ông, do dự
một lúc, mới mỉm cười nói; "Ông, giám đốc Trang có việc muốn gặp ông... "Thủ tướng trên mặt không còn biểu tình yêu thương nữa mà thay
vào đó là vẻ mặt của thủ tướng một nước, biểu tình uy nghiêm lạnh nhạt,
tiếp tục múc thìa canh đậu xanh uống. Tô Linh cũng hơi kỳ quái nhìn ông. Tịnh Kỳ lúc này, cũng hiểu được mỉm cười gật đầu, nói; "Tôi đã
biết phải làm sao, mời thủ tướng và thiếu gia, tiểu thư tiếp tục dùng
bữa... "Bà nới xong, liền xoay người đi. ***P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]Trạm canh bên ngoài, âm thanh thác nước chảy róc rách vang lên!Trang Hạo Nhiên không chờ đợi được nữa, thờ phì phò, giật cúc
áo sơ mi ra, đẩy của bước ra, hai mắt léo lên nhìn về phía trạm canh gác kia, hình như vẫn đang đợi hồi đáp, anh bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao lâu
như thế?"Tiêu Đồng cũng giống như có chút dự cảm không tốt, xong chớp mắt nặng nề, hai tay nắm lại, lo lắng chờ đợi. Không bao lâu!Cảnh sát trưởng bước ra, đứng trước mặt Trang Hạo Nhiên, nói:
"Thủ tướng đang xử lý chuyện quốc gia quan trọng , tạm thời không tiếp
khách! Mời ngài trở về! !"Tiêu Đồng khiếp sợ, mở trừng hai mắt! !Trang Hạo Nhiên cũng trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống, hai mắt lợi hại chợt lóe, vô ý đoán được ý của thủ tướng!"Nhưng... không gặp sao?" Tiêu Đồng không thể tưởng ra kêu lên. "Hiểu rồi... " Trang Hạo Nhiên tức khắc xoay người nhanh chóng đi về phía trước, ánh mắt càng lúc càng sắc bén lợi hại! !"Lão đại! !" Tiêu Đồng nhất thời sốt ruột đi theo Trang Hạo Nhiên, nhìn anh khẩn trương hỏi: "Anh hiểu ra cái gì vậy?"