Con đường xanh biếc thật dài, mưa bay trắng xoá, một bóng dáng màu đen, chậm rãi xuất hiện một hình ảnh lờ mờ như vậy... Đường Khả Hinh cầm ô che trong suốt, vẻ mặt ánh lên sự rạng rỡ như ở trên thiên đường, hai mắt nhìn thẳng phía trước, lộ ra thần thái bình tĩnh, mưa vẫn rơi tí tách, tí tách rơi trên chiếc ô che, âm thanh giày cao gót nện trên mặt đất, giống như sinh mệnh của kim đồng hồ... Nhà trọ màu trắng ở ngay phía trước. Đường Khả Hinh hai tròng mắt lưu chuyển, sâu xa nhìn về phía khu biệt thự màu trắng kia, đã trải qua bao đời, cho dù sừng sững đứng ở trong mưa, đều dịu dàng như vậy, cô giống như thấy được một người cha đang ôm lấy người con gái đáng yêu, dưới ánh sáng trời chiều, ngồi ở trên xích đu, tận tâm cùng yêu thương dạy bảo, từng tiếng nói khắc sâu vào trong lòng, thậm chí còn nhớ tới cha đã từng nhẹ chạm vào khuôn mặt con gái, hiền lành nở nụ cười như vậy, mặt cô không khỏi hiện lên tươi cười, chỉ là có phần luyến tiếc, chính mình còn trẻ tuổi như vậy, dù sao vẫn không thể có được trí tuệ cùng tinh hoa cả đời của cha... "Các cô ở bên ngoài chờ tôi... "Đường Khả Hinh bình tĩnh hứng những giọt nước mưa ẩm ướt, cất bước đi tới trước rào chắn, nhẹ tay đẩy cửa ra, sâu xa nói; "Không có sự phân phó của tôi, không cho phép tiến vào, cũng không được nói cho bất luận kẻ nào, tôi hiện ở trong này... " Tiểu Vi cùng Tiểu Hà nhẹ gật đầu. Đường Khả Hinh một thân một mình nhàn nhạt cầm ô che đi vào sân, lại bình tĩnh cất bước đi vào trước cửa biệt thự, đôi tay nhẹ mở cửa ra, bước tiếp đôi giày cao gót hơn mười centimet, đi vào phòng khách tối om, thong thả đi lên tầng lầu, đi tới trước cửa phòng mình, lại nhẹ mở cửa ra, nhìn cách bài trí quen thuộc trong phòng, rốt cục nhìn đến một cái tủ rượu gỗ cổ, hai cánh cửa gắt gao khóa chặt một chỗ. Ánh mắt cô lưu chuyển, lúc này mới sâu xa cất bước đi tới trước giá rượu gỗ kia, thật sâu nhìn chằm chằm vào cái giá trong cánh cửa, cái tâm khóa tối tăm giống như linh hồn bóng đêm, liền muốn giãy giụa mà thoát ra, cô liền bình tĩnh nhìn... Trước biệt thự! ! Trang Hạo Nhiên cả người nắm lấy lá thư này, hướng cửa chính chạy ra, ai ngờ bậc thang lại ẩm ướt nên trượt chân ngã một cái, đôi tay chống trên mặt đất, một ngụm máu tươi lại tràn ra, gân xanh nổi lên, khóe mắt run rẩy ngấn lệ, cường ngạnh chống đỡ thân thể rất nhanh đứng lên, đau lòng nghẹn ngào hối hận vừa đón mưa rơi chạy về phía chiếc Pike Peak của mình, vừa rơi lệ kích động kêu to: "Khả Hinh! ! Em phải chờ anh! ! Em chờ anh! ! Đừng làm chuyện điên rồ! ! Đừng làm chuyện điên rồ! Em gặp chuyện không may, chúng ta người nào cũng không thể sống!" Anh loạng choạng mà ảm đạm bước tiếp, đạp lên cỏ xanh mềm mại mà ẩm ướt kia, tóe lên từng trận bọt nước, nặng nề thở phì phò đi về phía trước, bỗng nhiên cảm giác từ đêm qua đến giờ không có đi khám bác sĩ, hai mắt nhất thời trở nên lờ mờ, toàn bộ thế giới chỉ là mờ mịt biến thành một mảnh màu xanh, còn có bầu trời truyền đến từng đợt trắng xoá, anh vừa di chuyển thân thể ẩm ướt đi về phía trước, vừa đau khổ chớp hai tròng mắt đẫm lệ, vẫn như cũ chỉ cảm giác được trước mặt một mảnh mơ hồ, trong lòng anh lại một trận đau thương mãnh liệt, nước mắt run rẩy rơi xuống, ánh mắt nhìn trước lại càng mông lung hơn, bổ nhào vào chiếc Pike Peak trước mặt, nặng nề mở cửa xe, cả người nhảy ngồi vào trong xe, mới run lẩy bẩy lục lọi điện thoại, dựa vào xúc cảm mò mẫn đến số di động của Lãnh Mặc Hàn, tay mạnh mẽ ấn xuống, người đã đạp số, một tay nắm tay lái, đạp mạnh chân ga, để cho xe lao như mũi tên - - - - - - "Alo?"Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước cửa sổ sát đất, có phần nghi hoặc nắm di động, đáp lại: "Xảy ra chuyện gì?" Pike Peak chạy như bay về phía trước! ! Trang Hạo Nhiên tay vừa cầm di động, vừa đạp mạnh chân ga, dựa vào ánh sáng duy nhất này, để cho Pike Peak chạy với vận tốc ánh sáng né tránh từng chiếc xe, mới kích động run rẩy rơi lệ khổ hận kêu to: "Mặc Hàn! ! ! Người con gái lấy đi chai rượu của tôi ba năm trước đây chính là Khả Hinh! ! !" Lãnh Mặc Hàn nháy mắt đứng thẳng người, hai mắt chấn kinh sáng lên, nói; "Khả Hinh?" "Nhanh! ! Lập tức huy động tất cả mọi người tìm cô ấy! ! Cô ấy định một mình uống hết chai rượu có độc đó, mang theo bí mật Hoàn Cầu vĩnh viễn rời khỏi! ! Lập tức ngăn cản cô ấy - - - - "Trang Hạo Nhiên đón gió lướt nhanh, nhìn đường đi hiện lên hai cột mốc màu xanh, thần trí lại bắt đầu dần dần mơ hồ, anh tạm dừng một khắc, mới đau đớn nặng nề thở gấp, âm u mà rơi lệ nói; "Cô ấy biết, nếu tôi lấy được chai rượu kia, sẽ một thân một mình gánh vác toàn bộ! ! Cô ấy muốn đứng ở phía sau tôi, đỡ một kiếp nạn cho tôi! ! Nhanh! ! Tìm đến cô ấy! ! Người anh em tôi cầu xin cậu! ! Tìm được cô ấy! ! Cả đời này tôi vì mọi người không có gì hối tiếc! ! Nhưng mà tôi có lỗi duy nhất một người, đó là cô ấy! Tôi từ quá khứ đến bây giờ, đều thiếu nợ cô ấy! ! Tôi không thể để cho cô ấy vì tôi mà phải trả giá nhiều như thế! Như vậy Thượng Đế nhất định sẽ trừng phạt tôi, kiếp sau đều không thể gặp lại! !" Anh nói xong, nhớ tới lá thư này, nhớ lại Khả Hinh có khả năng sẽ rời khỏi thế giới này, anh lại một trận run run thống khổ hối hận dập đầu rơi lệ, lại kích động hít thở không thông nói: "Tôi chưa bao giờ hận chính mình như lúc này! ! Hận chính mình không thể chết đi! !" " Lãnh Mặc Hàn hai tròng mắt cũng nhanh chóng lưu chuyển, tay nắm chặt di động, lập tức nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ tìm được cô ấy! !" Anh nói xong, liền ném điện thoại xuống, phi thẳng hướng ra bên ngoài! ! Đường Khả Hinh đứng ở trước chai rượu kia, chăm chú nhìn thật lâu, hơi thở càng ngày càng nặng nề, hai tròng mắt lại lập tức kiên nghị chớp lóe, cuối cùng cố lấy dũng khí, vươn đôi tay đang run lẩy bẩy ra, ầm ầm mở hai cánh cửa tủ ra, một trận lạnh lẽo tràn ra, tia tử ngoại màu lam cuối cùng cũng chiếu rọi một chai rượu đỏ được cất giấu trăm năm, chỉ thấy nó u ám tỏa ra ánh sáng nhuốm màu thời gian, bên trong thân chai mang theo sứ mệnh rất nặng nề có lẽ rằng rất nhiều người không cách nào dung nạp được. Nước mắt lại run rẩy chảy xuống. Đường Khả Hinh nhìn về phía chai rượu trong giá này, tiếp tục theo tia ngoại tuyến lóe ra ánh sáng thần bí mà huyễn hoặc, nước mắt theo hai tròng mắt nhanh chóng lăn dài, lại đột nhiên một trận bi thương bật cười, mặt như một đóa hoa đào nghẹn ngào nói: "Mi... Mi... Mi đã cùng ta suốt ba năm qua, trải qua những thời khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời ta, hôm nay mi muốn cùng ta thứ ma quỷ cất giấu trong bóng tối vạch trần tất cả, mi có sợ không? Ta không sợ. " Cô nói xong, lập tức hai tròng mắt lại run rẩy rơi lệ, kích động vươn tay, muốn cầm lầy chai rượu lạnh này... "Cô muốn làm gì nó?"Một giọng nói kịch liệt truyền đến! ! Đường Khả Hinh rơi lệ quay sang, nhìn thấy Nhã Tuệ đang khẩn trương mà nghi hoặc đứng ở trước mặt mình, hai mắt của cô nhanh chóng lóe ra, lập tức lau đi nước mắt trên mặt, khôi phục lại vẻ bình tĩnh xoay người, cầm lấy chai rượu bên trong, ôm vào trong ngực, mới sâu xa nói; "Không có gì! ! Tôi có việc ra ngoài một phen!" Cô nói xong, lập tức xoay người muốn đi ra ngoài! ! Nhã Tuệ trong nháy mắt chắn ở trước mặt cô, hai tròng mắt kích động tràn đầy lệ nhìn cô, nắm chặt quả đấm, sắc mặt nghiêm nghị run rẩy, giận dữ hỏi: "Tôi hỏi cô muốn làm gì nó?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, rơi lệ nhìn về phía Nhã Tuệ, run rẩy kích động nói: "Tôi muốn đem chai rượu này mở ra! ! Tôi muốn đem chứng cứ bên trong đã hại chết hơn ba trăm người trong thôn dân lấy ra... ... " "Rồi sau đó? "Nhã Tuệ trong lòng đau như bị tê liệt, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Rồi sau đó cô muốn đem bí mật của Hoàn Cầu cùng nhau uống vào trong bụng?" "Nhã Tuệ?"Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía cô. Nhã tuệ tức giận xúc động phẫn nộ rơi lệ nhìn về phía cô kêu to: "Đường Khả Hinh, số mệnh của con người! Chúng ta người nào muốn tránh cũng tránh không được! Tại sao dù có biết mình sắp chết, lại vẫn dũng cảm muốn sống như vậy, bởi vì biết sống được thêm mấy chục năm, rất không dễ dàng! Ai biết có hay không có kiếp sau? Ai biết tôi cùng với cô ở kiếp sau, lại vẫn có thể hay không làm bạn bè thân thiết như chị em? ! Em gái của tôi a, cô vì chai rượu này, đã vài lần trải qua sinh tử, như vậy còn chưa đủ sao? Tại sao phải làm như vậy?" Đường Khả Hinh thống khổ kích động rơi lệ, một tay ôm chai rượu này, một cánh tay kia nặng nề nắm chặt cổ tay của Nhã Tuệ, nức nở nghẹn ngào hỏi: "Tôi hỏi chị! ! Lúc đó, mỗi khi đến mùa hè, tôi muốn bắt ve sầu bỏ vào bình, chị tại sao mỗi lần đều muốn vụng trộm lúc tôi ngủ, thả bọn nó bay đi! ?" Nhã Tuệ nghe lời này, lại một trận thống khổ rơi lệ. Đường Khả Hinh lại khóc hỏi: "Tôi hỏi lại chị! ! Tại sao cha tôi mỗi lần dẫn người nấu một nồi cháo thật lớn chuẩn bị đi viện phúc lợi, chị muốn chạy ở phía trước! ? Chị nói cho tôi biết, đây là tại sao?" Nhã Tuệ cắn răng lại một trận đau lòng rơi lệ, sâu xa nói; "Bởi vì sợ các cô bé đói bụng!" "Không phải! !"Đường Khả Hinh khóc: "Bởi vì chị, hôm nay giúp đỡ người khác, là vì ngày mai chính mình cũng cần người khác giúp đỡ! ! Nhưng mà tính tình chị vẫn thiện lương như vậy! ! Chưa bao giờ cần báo đáp lại! Tại sao lại phải trả giá như vậy, nhưng lại muốn tìm một cái cớ ích kỷ như vậy?" "... ... "Nhã Tuệ trầm mặc thống khổ rơi lệ không lên tiếng. "Con người khi còn sống, hôm nay nếu ngươi làm việc ác, tương lai nhất định sẽ gặp quả báo trên người! !"Đường Khả Hinh khóc nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: "Hôm nay một một con ve sầu, một chén cơm, lại dễ dàng trả giá như vậy, tại sao chuyện trọng đại, lại không người nào nguyện ý vì nó trả giá? Đó là bởi vì... Chuyện của chúng ta, vẫn là làm được quá ít... Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp! Đúng là nếu chúng ta coi thường một sinh mệnh, tương lai sẽ có vô số sinh linh vì điều này mà ca thán! Điểm này thật sự chị không rõ sao?" "Khả Hinh! !"Nhã Tuệ lại kích động run rẩy nắm tay cô, khổ sở rơi lệ kêu to nói: "Xã hội hàng ngàn người, cô một mình lấy sinh mệnh mà trả giá, có thể thay đổi cái gì a?" Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn về phía Nhã Tuệ, ôm chặt chai rượu kia, lại tiếp tục khóc nói: "Tôi tại sao muốn quản xã hội này có bao nhiêu lạnh lùng? Tôi tại sao muốn quản xã hội này có bao nhiêu đen tối? Cái này cùng linh hồn của tôi có quan hệ gì a? Cái này không có một chút quan hệ! Cái này là tôi cùng thế giới hứa hẹn cùng thật lòng cảm ơn!" "Đừng như vậy, Khả Hinh! ! Đừng như vậy! !"Nhã Tuệ trong lòng đau nhói không nói nên lời, thân thể mạnh mẽ run rẩy kích động rơi lệ. "Nhã Tuệ! !"Đường Khả Hinh lập tức quỳ gối ở trước mặt Nhã Tuệ, ôm chặt chai rượu kia, cúi xuống phía dưới rơi lệ nói: "Sự trả giá của đời người, căn bản không cần lớn hay nhỏ, tôi cũng chỉ là một hạt bụi trong thế gian này thôi, nhưng mà Trang Hạo Nhiên không giống như vậy! Cùng Hoàn Cầu cũng không giống nhau! ! Chị còn nhớ rõ chị ở yến hội bách hoa kia không? Chị rưng rưng khom người cảm ơn đến tất cả đồng nghiệp! ! Chị đến nay, còn không hiểu được những ánh mắt vất vả của tất cả đồng nghiệp sao? Có hay không rõ ràng bọn họ đứng ở trong mưa, vì hoàn thành một sự kiện, vất vả trả giá như vậy? Lúc đó chị tự mình bưng đĩa hoa quả cuối cùng mời đầu bếp trưởng ăn, ông ấy một mình ngồi chồm hổm ở trong bếp, ăn mỳ sợi chay, nước mắt chị cũng không tự chủ được chảy xuống... Chị nói cho tôi biết, thời điểm một khắc kia họ không cống hiến ra sức lực của mình sao? Không có bọn họ, có chúng ta sao?" Nhã Tuệ một trận chịu không nổi đau khổ, chịu không nổi quỳ gối xuống đất khóc... Đường Khả Hinh cũng tiếp tục quỳ gối trước mặt Nhã Tuệ, tiếp tục khóc: "Nhã Tuệ, đối với thế giới này con người cống hiến được hết sức lực, thật ra là yên lặng không tiếng động nhất, mỗi người bọn họ vất vả cùng mộng tưởng đều phải đạt được tôn trọng, tôi không thể coi thường toàn bộ chuyện này, tôi càng không thể trơ mắt nhìn Trang Hạo Nhiên vì Hoàn Cầu, một mình một người đi thừa nhận toàn bộ chuyện này! !" Nhã Tuệ rơi lệ ngẩng đầu, nhìn về phía cô. Đường Khả Hinh nhớ tới Trang Hạo Nhiên, trong lòng không khỏi một trận đau như cắt, hai mắt của cô không tự chủ được mà rơi lệ, nức nở nghẹn ngào nói; "Tôi hiểu anh ấy, tôi hiểu anh ấy hơn bất kỳ ai trên thế giới này, anh ấy là một người cực kỳ có trách nhiệm, anh ấy sẽ vì Hoàn Cầu, vì tất cả nhân viên vất vả, mà nhận hết trách nhiệm về mình! ! Tôi không thể trơ mắt nhìn một người vì những mộng tưởng sáng tạo và tương lai của rất nhiều người, mà lâm vào nguy hiểm, tình yêu thương của anh ấy vĩ đại như trời xanh, như ngàn vạn núi non, như muôn vàn ánh sáng, tương lai người như vậy có thể sẽ càng lúc càng nhiều hơn, thế giới này sẽ đầy lý tưởng và hạnh phúc... Mà tôi, bất quá cũng chỉ là một chút hương hoa... " Cô nói xong, trong lòng mạnh mẽ đau đớn, cúi đầu kích động rơi lệ. Nhã Tuệ nghe nói đến đây, cô nháy mắt rơi lệ đoạt lấy chai rượu này, kích động nức nở nói: "Được! Cô nói rất đúng! ! Tương lai có lẽ người như vậy càng ngày càng nhiều, thế giới này sẽ trở nên lý tưởng mà hạnh phúc! Nhưng cô có được một tấm lòng lung linh như vậy, không thể cứ như vậy mà đi! ! Cô yên tâm! ! Em gái tốt của tôi, tôi sẽ đi công bố cái chân tướng này! ! Tôi sẽ đi đem chai rượu này uống vào! ! Kiếp sau chúng ta cùng nhau chỉ nghe tiếng ve kêu, không bắt ve sầu! !" Cô nói xong, liền kích động ôm lấy chai rượu này, rơi lệ muốn xông ra ngoài! ! "Nhã Tuệ! !"Đường Khả Hinh khóc chạy nhanh tới, nháy mắt theo phía sau ôm chặt thân thể của Nhã Tuệ, khóc nói: "Chị gái tốt của em! ! Kiếp sau chị lại hát bươm bướm là hoa cho tôi nghe đi! ! Chị giúp tôi nói với cha mẹ một tiếng, kiếp sau lại làm con gái của cha mẹ! !" Cô nói xong, nháy mắt liền cướp đoạt lại chai rượu trong tay Nhã Tuệ, nghiêng người đẩy Nhã Tuệ ngã xuống đất, phịch một tiếng rơi lệ đóng cửa lại, rất nhanh đi xuống lầu! ! "Khả Hinh! ! !"Nhã Tuệ khóc chạy ra khỏi phòng, chạy nhanh xuống lầu kêu to: "Cô không thể đi! ! Cô không thể đi! ! Em gái tốt của tôi - - - - cô không thể đi - - - - - - " Đường Khả Hinh rơi lệ lao ra khỏi nhà trọ, sớm đã chuẩn bị tốt gậy gộc, ngăn chặn ngoài cửa, liền nhanh chóng rơi lệ vọt vào tự mình ghế lái phụ của mình, khóc nói; "Đến hiện trường tuyên bố của trận đấu rượu ở khách sạn Á Châu! ! !" Lái xe có phần nghi hoặc nhìn về phía cô... "Lái xe! !"Đường Khả Hinh một trận kích động rơi lệ kêu to! ! Xe liền chạy nhanh không thấy bóng! ! "Khả Hinh - - - - - "Nhã Tuệ rơi lệ đẩy mạnh cửa phòng, một trận kích động đến tan vỡ rơi lệ kêu to: "Khả Hinh - - - - đừng đi! ! Tôi van cầu cô! ! Em gái của tôi - - - - " Một chiếc xe con màu đen thắng gấp trước cửa nhà trọ! !. P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]Tiểu Vi cùng Tiểu Hà sáng nay canh giữ ở bên ngoài biệt thự, cư nhiên phát hiện Đường Khả Hinh tránh đi cửa chính, vòng theo đường bên ngoài biệt thự rời khỏi, các cô đang sốt ruột tìm khắp nơi, nghe Nhã Tuệ cùng Khả Hinh về nhà, lập tức từ xa phi nhanh trở về, mới dừng lại, liền nghe đến từng đợt tiếng khóc cùng đập cửa của Nhã Tuệ, Tiểu Hà lập tức phi như bay xuống, bước nhanh hướng cạnh cửa, mạnh mẽ đẩy cửa, nhìn Nhã Tuệ cư nhiên một mình ngã ngồi dưới đất, thất thanh khóc rống... Cô kinh ngạc hỏi: "Chị Nhã Tuệ, chị đây là... " "Nhanh! ! Nhanh đi tìm Khả Hinh! !"Nhã Tuệ khóc ngẩng đầu, nhìn về phía các cô nói: "Lúc các cô đưa tôi đi, tôi đoán đến cô ấy có khả năng sẽ trở về! Lúc tôi trở lại, quả nhiên phát hiện cô ấy ở nhà! Cô ẩy hiện tại muốn bắt xe mang chai rượu đi đến khách sạn Á Châu, lấy hiểu biết của tôi đối với cô ấy, cô ấy nhất định là thừa dịp hôm nay họp báo với phóng viên, công bố toàn bộ! ! Thậm chí có khả năng ở trên đường đi, sẽ uống hết chai rượu kia, nhanh đi tìm cô ấy! !" Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vừa nghe, lập tức xoay người phi nhanh lên xe, đạp mạnh chân ga, để cho xe chạy thẳng hướng phía trước - - - - Mưa gió cuồng loạn! ! Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi trong chiếc Pike Peak trên con đường nội thành giao thông bị tắc nghẽn, hai mắt mông lung chớp nháy, nhìn màu sắc mỗi chiếc xe uyển chuyển phi nhanh qua lại trên đường, chỉ là một vài hình ảnh mơ hồ, anh nắm chặt tay lái, chịu đựng máu tươi trong miệng tràn ra, nghe Lãnh Mặc Hàn nói Đường Khả Hinh muốn lựa chọn một mình đến hiện trường khách sạn Á Châu công bố toàn bộ trước mắt phóng viên, hiện tại có khả năng ở trên đường đi, lựa chọn uống hết chai rượu kia, hai tròng mắt của anh tràn đầy lệ, đạp số rồi giẫm mạnh chân ga, để cho xe phi như bay lách qua giữa những chiếc xe khác, như mũi tên nhanh chóng đi về phía trước - - - -“ Khả Hinh! ! Đợi anh với! ! Đợi anh với! ! Anh còn có chuyện chưa nói! ! Đợi anh với! ! Chiếc xe Mercedes màu đen, tại thành phố này cũng lao đi cực nhanh! ! Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sau, chăm chú nhìn chai rượu đã làm bạn với mình suốt ba năm, hai tròng mắt của cô lại tràn đầy nước, khuôn mặt giật giật, run rẩy một cỗ cảm xúc buồn rầu như ma quỷ, muốn xả sinh mệnh của chính mình cuối cùng lấy chút dũng cảm tươi cười, khóe miệng giật giật khẽ nhếch, nhưng nước mắt đã chảy xuống, ngón tay chậm rãi thả ra dung cụ mở chia mà Laurence đưa cho mình, thong thả lấy ra dao xoắn ốc, ánh mắt liền muốn vĩnh biệt tất cả đâm vào giữa nắp chai... Lái xe không hiểu sao nắm tay lái, nhìn Đường Khả Hinh bên trong kính xe, thật sự kỳ quái, không hiểu sao muốn giảm tốc độ xe... Đường Khả Hinh lại liều lĩnh, cắn chặt răng, lại muốn dùng dao xoắn ốc đâm thẳng xuống. Một chiếc xe thể thao màu đen, đột nhiên vọt thẳng phía trước, phịch một tiếng, vọt tới chạm vào xe Mercedes! ! "A! !"Đường Khả Hinh hai tròng mắt run rẩy rơi lệ, nhìn trong xe thể thao một người đàn ông sắc mặt âm trầm, đang đe dọa giơ lên súng lục nhắm thẳng vào mình, hai mắt của cô mạnh mẽ trừng to, nước mắt chảy xuống dưới... Lái xe thấy thế liền nghiêng người, đạp mạnh phanh gấp dừng lại, thấy chiếc xe thể thao màu đen chạy như mũi tên hướng thẳng phía trước, gấp gáp dừng ở phía trước, anh lại đạp mạnh chân ga, để cho tốc độ xe lên đến gần 200 mã lực mới lao đi, lướt qua tới gần xe thể thao màu đen, khẩn trương nói: "Đường Khả Hinh! ! Chúng ta có khả năng lại gặp nguy hiểm, ngồi yên đó ! Tôi nhất định sẽ đưa cô đến khách sạn Á Châu! ! Lập tức phải vào bên trong đại sảnh khách sạn Á Châu! !" Anh nói xong, lại một trận cực nhanh đạp mạnh chân ga, để cho xe chạy trên đường bờ biển, lao đi - - Đường Khả Hinh hai tròng mắt ngấn lệ chấn động rớt xuống, biết mình không có nhiều thời gian, tay lại run lẩy bẩy nắm lấy dụng cụ mở chai, lại cắn chặt môi dưới, chiếc xe xóc nảy liên tục, cô cắn chặt răng đâm dụng cụ xoắn ốc xuống... Lãnh Mạc Hàn lái chiếc xe Ferrari màu đen, Uyển Thanh lái chiếc Ferrari màu, cặp song sinh lái chiếc SUV, Trang Hạo Nhiên điều khiển chiếc Pike Peak, tất cả đều mạnh mẽ đạp chân ga lao đi như mũi tên hướng đường bờ biển lái tới - - - - Xe thể thao màu đen lại đạp mạnh chân ga, nghiêng người lấy vận tốc ánh sáng đuổi theo xe Mercedes kia, hướng tới Đường Khả Hinh ở cạnh cửa kính xe bang bang bang bang bang bang bắn vài phát đạn! ! ! "A! ! !"Đường Khả Hinh cả người cúi xuống ngã ở trên ghế xe, nhìn cửa kính xe chống đạn kia, chỉ là nổi lên vài vết rách, cô mau chóng quỳ trên nền xe, nặng nề thở phì phò, phát điên lại muốn run rẩy xoay tròn dụng cụ mở chai! ! Thanh Bình liều lĩnh, chạy ngược hướng, đạp mạnh chân ga, hướng tới tiếng nổ súng của chiếc xe thể thao vào Đường Khả Hinh mà thẳng tiến, kêu to: "Ta đâm chết ngươi! ! !" Mỹ Linh đã thò người ra cửa sổ xe, đón gió mãnh liệt, bắn súng lục, hướng tới chiếc xe thể thao màu đen kia bang bang ầm lên đạn vài phát súng, Lãnh Mặc Hàn cùng Trang Hạo Nhiên cũng hướng tới xe thể thao mà chạy nhanh đến, muốn cùng nhau ngăn chặn chiếc xe thể thao kia, ai ngờ một chiếc xe thể thao màu vàng khác lại chạy tới, một người con gái gợi cảm đón gió nâng lên súng trường, hướng tới chiếc xe thể thao đang chạy băng băng kia phịch một tiếng, lên đạn bắn liên tục! ! ! "Ầm - - - - - - "Đuôi xe Mercedes màu đen trúng đạn, lốp xe cùng ống xả bốc lửa nổ tung, lao về phía trước đập vào mấy chiếc xe khác, liền muốn bay về phía cái xe bên cạnh - - - - - - "Khả Hinh - - - - - - "Trang Hạo Nhiên hai mắt rơi lệ xúc động phẫn nộ kêu to, đạp mạnh chân ga đuổi theo! ! ! Lãnh Mặc Hàn một trận phẫn nộ lắc mình ra phía cửa sổ xe, cầm lên điện thoại di động, phịch một tiếng, hướng tới người con gái kia phóng ra, ở giữa ngực của cô ta! ! Xe thể thao màu vàng kia phịch một tiếng, đâm thẳng vào rất nhiều chiếc xe ở phía trước, cuối cùng nổ mạnh! ! "Ầm - - - - - - " Lại truyền đến một trận nổ tung! Xe Mercedes màu đen cuối cùng không chống lại được với tốc độ mạnh, vọt tới rào chắn đá của con đường bên cạnh, làm chiếc xe lao ra chiếc cầu trên biển, hướng phía dưới biển sâu lao xuống - - - - "Khả Hinh - - - - - - "Trang Hạo Nhiên giận dữ nghẹn ngào chạy đến cạnh xe, nhìn chiếc xe Mercedes có Đường Khả Hinh bên trong lao nhanh xuống biển, anh một trận kích động rơi lệ, không nói lời nào nhảy lên mặt cầu, nhìn theo hướng chiếc xe kia phi xuống biển, dùng đôi tay, vươn người theo chiếc xe kia nhảy xuống - - - - - "Hạo Nhiên! ! !"Lãnh Mặc Hàn đứng ở cạnh cầu, hai tròng mắt tràn đầy lệ kêu to! ! !