Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon đưa mắt nhìn bầu
trời ngoài cửa sổ, trên gương mặt kiên nghị không nhìn ra một chút ý tứ. Đông Anh hơi quay đầu nhìn thấy Đường Khả Hinh vẫn núp ở cạnh cửa, vẻ
mặt run rẩy, hai mắt lộ ra kinh hoảng, không dám bước vào trong, cô liền đưa hai tay ra, dịu dàng nói: "Vào đi thôi... ... "Đường Khả Hinh bị Đông Anh hơi dùng sức kéo một cái, chỉ đành phải cất
bước mệt mỏi đi vào trong Văn phòng hào hoa, bước chầm chậm, ngừng thở,
đi qua bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy nửa khuôn mặt anh vẫn hoàn
toàn lạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm hiện lên vẻ không vui, trong lòng của
cô chợt lạnh, vội vàng cúi đầu nhìn Đông Anh đi ra cửa, vẻ mặt vẫn run
rẩy, hoảng sợ lo lắng đi tới trước mặt của anh... ... Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, từng trận gió rét căm căm xẹt qua khuôn mặt cứng rắn của anh!Đường Khả Hinh đứng trước mặt của anh không dám nhúc nhích, tròng mắt nổi lên lo lắng, hơi thở càng ngày càng gấp rút... ... Đông Anh cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ rất nặng nề, không dám nói
nữa, chỉ im lặng cúi đầu, lặng lẽ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Trong lòng của Đường Khả Hinh run lên. Cuối cùng Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt lạnh lẽo nhìn cô một cái, phát
hiện cô mặc đồng phục khách sạn, toàn thân run rẩy, bởi vì vừa mới kinh
sợ quá độ mà sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn
mềm mại ướt đẫm dính ở bên má trái, cặp mắt to hiện lên vẻ rất lo lắng,
sợ hãi khiến người ta có cảm giác đau thương buồn bã, anh nhíu mày, nhớ
lại ba năm trước đây, khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cặp mắt to linh động,
bất cứ lúc nào cũng lộ ra khí thế không chịu thua, cười rất đắc ý, tràn
đầy thanh xuân, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo dò xét, nghi
ngờ nhìn cô. Đôi mắt Đường Khả Hinh ngấn lệ, giọt nước mắt trong suốt như pha lê, mí mắt rũ xuống lộ ra vô cùng mờ mịt!Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn cô thật chặt. Trong lòng Đường Khả Hinh chua xót, cuối cùng tuyệt vọng khẽ chớp mắt, nước mắt lăn xuống. Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, cuối cùng giống như co dã thú đứng lên đi tới trước mặt cô, cúi xuống nhìn cô đang cúi đầu, vẻ mặt run rẩy,
bên trong sợi tóc đen ngẫu nhiên nhìn thấy một vết sẹo màu hồng bên má
trái của cô, trái ngón trỏ của anh khẽ nhúc nhích, cuối cùng nhìn chằm
chằm vết sẹo trên má trái của cô, chậm rãi đưa tay lên trước mặt cô,
duỗi tới má trái của cô, đầu ngón tay sắp tiếp xúc sợi tóc ướt đẫm của
cô... ... Đường Khả Hinh hoảng sợ lui về phía sau một bước, cặp mắt xốc xếch chợt lóe lên, nước mắt từng giọt rơi xuống. Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, thái độ vẫn lạnh lùng muốn vươn tay chạm vào vết sẹo bên má trái. Đường Khả Hinh xoay mặt, đè nén bi thương từ chối anh chạm vào. Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, đột nhiên mạnh mẽ vươn tay nắm
hông của cô, kéo cô nhào tới trong lồng ngực cứng rắn của mình, lại vươn tay muốn vén sợi tóc bên má trái của cô ... ... Một bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay to lớn của anh có đeo đồng hồ !Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt nhìn vẻ mặt khổ sở buồn bã của cô, không lên tiếng. Nước mắt Đường Khả Hinh tiếp tục lăn xuống, nhìn anh vẫn nắm chặt bắt cổ tay anh! !Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên lạnh lẽo, đột nhiên dùng sức vươn
tay, nhanh chóng đẩy sợi tóc ướt đẫm bên má trái cô, nhìn thấy một vết
sẹo dữ tợn màu hồng lớn chừng bàn tay, ôm thật chặt trên khuôn mặt nhỏ
nhắn mềm mại vốn đẹp như hoa, đôi mắt to sáng ngời, nước mắt lăn xuống,
rơi vào vết sẹo lồi lõm không bằng phẳng, xẹt qua từng dấu vết bi
thương! !Đường Khả Hinh không còn hơi sức giãy giụa, liền ngửa mặt như vậy, mặc
cho vết sẹo lộ ra ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, bi thương tuyệt vọng
bật khóc! !Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, vội chớp mắt nhìn Đường Khả Hinh
khóc đến vô cùng thê lương, anh nhớ tới buổi tối ba năm trước đây ném cô một mình ở giữa đường tối, nhớ tới cơn mưa giữa trưa, ánh mắt anh lại
lóe lên, nhìn vẻ mặt cô khổ sở như vậy, chậm chạp mở miệng hỏi: "Chuyện
khi nào?"Đường Khả Hinh đẩy Tưởng Thiên Lỗi, tiếp tục che má trái khóc rống... ... "Tôi hỏi cô chuyện khi nào!" Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mạnh mẽ tiến lên, ôm chặt cô vào trong ngực, thô lỗ nâng sợi tóc bên má trái của cô,
giọng nói tức giận ra lệnh: "Chuyện khi nào!" "Ba năm trước đây... ... " Đường Khả Hinh nghẹn ngào khóc, nhớ lại
buổi tối đáng sợ đó vẫn giống như địa ngục tối tăm lạnh lẽo, cô sợ hãi
rơi lệ nói: "Sau khi chúng ta chia tay... ... Có rất nhiều người đàn ông hung dữ cầm lên đao và a xít nhắm ngay vào tôi. . tôi liều mạng giãy
giụa, tôi liều mạng cầu xin tha nhưng bọn họ vẫn phá hủy mặt của tôi! !"Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chợt lóe, sắc mặt hơi thay đổi... ... Đường Khả Hinh nói đến chuyện cũ, nước mắt rơi như mưa, không còn hơi
sức ở trong ngực anh dần dần tuột xuống ngã ngồi ở bên chân anh, tiếp
tục rơi lệ cầu xin: "Tôi thật sự không cố ý, không phải tôi cố ý muốn
vào khách sạn của anh, cũng không phải cố ý muốn xảy ra chuyện mới vừa
qua, tôi chỉ muốn tìm việc làm, muốn tìm công việc ban ngày, có thể nhìn thấy ánh mặt trời mà không phải cả ngày núp ở trong kho hàng lạnh lẽo
chờ đợi cuộc sống rửa nát! ! Thật xin lỗi! ! Tôi xin lỗi anh! ! Tha thứ
cho tôi, tôi không cố ý! ! Tha thứ cho bạn của tôi, cho dù anh chán ghét tôi như thế nào, khinh bỉ tôi như thế nào, nhưng cầu xin anh bỏ qua cho những người tiếp nhận tôi... ... Tôi cầu xin anh ... . . "Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, cắn chặt răng, nhớ lại cái đêm
ba năm trước đây, ở trong kính chiếu hậu nhìn cô đứng cô độc ở trên
đường ... ... Đường Khả Hinh tiếp tục tựa vào bên chân của anh, rơi lệ khóc nói: "Tôi
chỉ muốn núp ở trong hầm rượu, có thể nhìn ngoài cửa sổ chiếu vào một
chút ánh sáng mặt trời, an tâm hoàn thành công việc này, mỗi ngày rửa ly xong, lau sạch sẽ, cẩn thận đặt ly lên kệ, nghĩ tới ở bên trong ly chứa đầy rượu đỏ, tôi đã đủ hài lòng... ... Tôi thật sự không có yêu cầu quá nhiều... ... Tôi không có... ... Tôi thật sự không cố ý,
tôi thật sự không cố ý ... . . xin lỗi... ... xin lỗi... ... "Tưởng Thiên Lỗi không muốn nghe nữa, nhanh chóng xoay người ngồi trở lại trên ghế sa lon, lạnh lùng không lên tiếng!Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi vẫn vô
tình như vậy, cô vội vã đến trước mặt của anh, đưa ra đôi tay run rẩy
nắm cánh tay của anh tiếp tục cầu xin: "Tôi cầu xin anh, đừng trách quản lý và Nhã Tuệ, tất cả đều là lỗi của tôi, bọn họ chỉ thương cảm và tội
nghiệp tôi nên mới giúp tôi ... ... "Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, lồng ngực hơi kích động phập phồng. "Tôi chết không có gì đáng tiếc, nhưng xin anh đừng trách bọn họ! Hôm
nay, tôi sẽ tự động biến mất! ! Vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt của anh! !" Đường Khả Hinh khổ sở rơi lệ, vừa khóc vừa cầu
xin. Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nghiêng người tới ấn nút hands-free!Ngay sau đó ba tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, Đông Anh nhẹ nhàng đẩy cửa
vào, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh ở trong Văn phòng, khóc thành
nước, mới đi đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, cúi đầu, nói nhỏ: "Tổng
Giám đốc... ... "Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt một lúc lâu, mới nói: "Chuẩn bị một chút bánh ngọt và sữa tươi vào đây"Đông Anh lập tức mỉm cười gật đầu nói: "Dạ!"Cô lên tiếng trả lời, ngay sau đó đi ra khỏi Văn phòng. Đường Khả Hinh vẫn rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không hiểu ý của anh. Tưởng Thiên Lỗi thở mạnh một hơi, không nhịn được nói: "Cách xa tôi một chút, ngồi đối diện đi!""À?" Đường Khả Hinh có chút không hiểu, nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi phát hiện, chỉ cần vừa tiếp xúc với cô thì rất không có
kiên nhẫn, anh lạnh lùng quay mặt sang nhìn cặp mắt to tròn đầy lệ, nói: "Ngồi ghế sa lon đối diện đi! !Đường Khả Hinh nghe vậy, chớp mắt một cái, vội vàng đứng lên, chuyển
bước cẩn thận đi tới ghế sa lon đối diện Tưởng Thiên Lỗi, ngồi xuống, có chút lo lắng ngẩng đầu lên nhìn anh... ... Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở trên ghế sa lon, tức giận nhìn cô một lúc
lâu, mới nói: "Cô luôn làm tôi bất ngờ, dám làm ra những chuyện thật to
gan. "Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, cúi đầu, lau nước mắt trên mặt. Tưởng Thiên Lỗi nhắc mí mắt nhìn cô, lại nhớ đến ba năm trước đây, cô
gái này ở trước mặt của mình, cười rất giảo hoạt... ... Đường Khả Hinh cảm giác anh nhìn cô, liền ngẩng đầu lên... ... Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt không lên tiếng, không để ý cô. Bầu không khí dần dần thay đổi. Tiếng gõ cửa vang lên. "Đi vào... ... " Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng. Đông Anh cẩn thận mang sữa tươi và một chút bánh ngọt đi vào đặt xuống
trên bàn trà trước ghế sa lon, sau đó khom người chào, đi ra ngoài. Đường Khả Hinh nhìn thấy sữa tươi và món điểm tâm trước mặt, cô chớp
mắt, ngày hôm nay xảy ra rất nhiều lắm chuyện, cô từ hầm rượu đi ra,
thật sự là rất đói bụng, cô mím chặt môi, nuốt một ngụm nước bọt... ... . Tưởng Thiên Lỗi vẫn không để ý cô, vươn tay cầm sữa tươi trên bàn trà, sau đó ở trước mặt Đường Khả Hinh uống một hớp. Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, rồi cúi đầu không dám lên tiếng. Tưởng Thiên Lỗi để ly xuống, nói: "Ăn đi. "Đường Khả Hinh cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn anh. Tưởng Thiên Lỗi cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt giống như nói nếu cô không ăn, tôi sẽ vén mặt cô lên nhìn. Đường Khả Hinh đưa tay cầm một cái bánh trứng tổ yến, vừa hoảng sợ nhìn anh, vừa ăn cái bánh trứng. Tưởng Thiên Lỗi khinh bỉ nhìn cô một cái, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Đường Khả Hinh vẫn nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở trước mặt, vẻ mặt run rẩy vươn tay, cầm một miếng bánh trứng tổ yến, bỏ vào trong miệng nhai... ... Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Ăn xong rồi thì đi đi... ... "Đường Khả Hinh nghe vậy, có chút lo sợ nhìn anh, bàn tay đang nắm khối bánh trứng rũ xuống. Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại nói: "Ăn xong thì đi đi! !"Ánh mắt của Đường Khả Hinh tối tăm, cô cũng biết anh sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng vẫn lo lắng cho người bạn thân của mình và các quản lý thật tốt, liền ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Vậy Nhã Tuệ và quản lý... ... ""Bản thân cô cũng tự thân khó giữ còn trông nom người ta," Tưởng Thiên
Lỗi lạnh lùng đứng lên, xoay người đi tới trước bàn làm việc của mình,
mở ra tài liệu xem lại dự án bị bác bỏ, nói: "Nhân viên khách sạn của
tôi, tôi tự có biện pháp giải quyết, không cần cô hỏi, ăn xong thì đi
đi!"Đường Khả Hinh ngồi ở ghế sa lon nhìn thái độ của Tưởng Thiên Lỗi như
vậy, biết nói thêm nữa cũng chỉ vô ích, đành phải nắm khối bánh trứng,
nhẹ nhàng đứng lên, không dám nói thêm nữa mà đi đến cạnh cửa, xoay
người nhìn anh vẫn đang chăm chú xem tài liệu, cô im lặng mở cửa văn
phòng đi ra ngoài. Lúc này từ trong tài liệu Tưởng Thiên Lỗi mới ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt!Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đông Anh đang
mỉm cười nhìn mình, cô cũng mỉm cười nhìn Đông Anh một cái, hơi gấp eo,
ngượng ngùng nói: "Cám ơn cô đã chăm sóc tôi hôm nay, bánh ngọt ăn rất
ngon... ... Bây giờ tôi lập tức phải đi thay đồng phục rời khỏi
khách sạn... ... Thật xin lỗi... ... "Đông Anh nhìn bộ dáng cô như vậy, không nhịn được bật cười nói: "Cô phải đi thay đồng phục bởi vì đồng phục này không phải của cô. Bình thường
nhân viên mới vào làm việc, sau ba ngày mới có thể có đồng phục, thủ tục chính thức nhận việc cũng tương đối rườm rà một chút, không dễ dàng có
thể vào làm tại Khách sạn Á Châu... ... "Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, mới dịu dàng nói: "Tôi biết rồi... ... Có thể vào làm việc dù chỉ một ngày, tôi cũng học được rất nhiều
thứ. Thật cám ơn mọi người. "Đông Anh nhìn Khả Hinh thoải mái, giống như vẫn không biết chuyện gì xảy ra liền bật cười nói: "Ý tứ của tôi là ngày mai cô đến làm việc, trực
tiếp mặc quần áo bình thường tới đây, chờ sau khi có đồng phục, cô đổi
lại là được. Bởi vì hôm nay quá muộn, đồng nghiệp bộ phận nhân sự cũng
không còn làm, cho nên làm thủ tục nhận việc cho cô có chút phiền toái. ""À?" Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh, cả người có chút choáng váng.