Mọi người nghe tiếng động kinh ngạc vội vàng đi tới, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng sững sờ, hoảng sợ đến nói không ra lời. Bên giá ly treo vô số ly thủy tinh trong suốt muôn màu rực rỡ... ... Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, lạnh lùng cùng
với cô đưa hai tay ra, nắm cái ly sâm banh ngọc lan trắng, thân thể anh
tản ra hơi thở mạnh mẽ, giống như ba năm trước đây, bao quanh cô thật
chặt! !Đường Khả Hinh căng thẳng tựa vào trong ngực của anh, hoảng sợ cứng ngắc không thốt nên lời, chỉ nắm chặt ly sâm banh trong tay, nhìn ngón tay
của anh bám thật chặt vào trên ngón tay của mình, chiếc nhẫn trên ngón
trỏ của anh lóe lên sắc màu thật lấp lánh, cô không khỏi nhớ tới cái đêm nhiều năm trước, sau khi anh ép buộc hôn mình, vẫn muốn chờ người phụ
nữ kia!Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé, hơi rũ mắt liếc nhìn cô gái tựa vào trong ngực... ... Đường Khả Hinh thở gấp, nắm chặt trong tay ly sâm banh, cổ họng khô rát, theo bản năng cúi đầu lẩn tránh ánh mắt của anh. Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi giống như dã thú phát ra ánh sáng vô cùng
bén nhọn, lộ ra nghi ngờ cúi xuống muốn nhìn rõ cô gái trước người... ... Đường Khả Hinh cảm giác khuôn mặt kiên nghị của anh, sắp gần sát má phải của mình, thậm chí cảm thấy hơi thở của anh thổi ra khí nóng hấp dẫn,
cô hoảng sợ trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực, nghiêng mặt sang bên lẩn
tránh anh đưa mắt nhìn... ... Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy cô hoảng sợ và trốn tránh, hơi thu lại ánh mắt
nhưng vẫn ôm chặt cô, trầm giọng hỏi: "Cô là ai? Tại sao không cẩn thận
như vậy?" "Tôi ... . . " Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy trong thân thể mình dâng lên một luồng hơi lạnh lẽo ... ... "Tổng Giám đốc! !" Trần Mạn Hồng đột nhiên căng thẳng đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Cô ấy là nhân viên hầm rượu mới tới, hôm nay đi làm ngày đầu tiên, bởi vì nhát gan, kinh nghiệm chưa
đủ, xin ngài tha thứ cho cô ấy! Cô ấy làm việc không cẩn thận như vậy,
tôi nhất định dạy dỗ cô ấy thật tốt!". Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, hơi nghi ngờ nói: "Nhân viên hầm rượu? Xoay người lại!"Đường Khả Hinh hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn cái ly trước mặt, phản
chiếu gương mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, vẫn giống như nhiều năm
trước, vô tình tàn nhẫn, cô hoảng sợ đến trái tim run rẩy, ba năm sống
đầu đường xó chợ, đã từng một lần đả kích tự tin của cô, thật vất vả cô
mới từ kho hàng lạnh lẽo đi ra, nắm được một tia nắng mặt trời, đây là
công việc cô thật vất vả mới lấy được, gần với rượu đỏ như thế, gần
khách sạn như thế, gần hy vọng của cha như thế, hai mắt của cô run rẩy
nhỏ lệ, biết rõ chỉ cần xoay người, mình sẽ không còn gì cả... ... Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chặt bóng lưng của cô!Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, cuối cùng tuyệt vọng tay cầm chiếc
ly, vừa muốn xoay người, lại nghe được bên ngoài truyền đến một loạt
tiếng bước chân gấp rút, cô sửng sốt. "Tổng Giám đốc!" Đông Anh lo lắng đi tới, nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Thủ tướng sắp đến, hiện tại đang đi tới Thúy Trúc hiên rồi!"Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe, hơi nghiêng mặt nhìn Đông Anh nói: "Nhanh như vậy?"Đông Anh lập tức gật đầu nói: "Bởi vì thân thể của Tô Linh tiểu thư đột
nhiên có chút khó chịu, có thể vừa mới ra biển bị cảm lạnh cho nên Thủ
tướng hết sức lo lắng chuyện này nên nói đến trước!"Tưởng Thiên Lỗi hơi rũ mắt, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, rất ăn ý cùng Laurence đi khỏi hầm rượu. Lúc Laurence đi khỏi, mỉm cười nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Hôm nay ngài
đột nhiên đến phòng ăn Ngự Tôn, làm cho những này đứa bé đều bị dọa sợ,
thiếu chút nữa còn làm vỡ ly... ... "Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười, nghiêng mặt liếc mắt nhìn
bóng lưng Đường Khả Hinh vẫn run rẩy, mới cùng Laurence đi ra phòng ăn,
trước khi đi, xoay người nói với Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt: "Hôm nay ở Ngự Tôn vô cùng vui vẻ, vất vả cho mọi người. ""Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ, chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!" Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đồng thời khom lưng cám ơn. Tưởng Thiên Lỗi không nói nữa, chỉ hơi giơ tay cùng Laurence đi vào
thang máy, Đông Anh dẫn ba người thư ký, lập tức đi theo bên cạnh, bấm
nút đóng cửa thang máy! Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt đứng ở trong thang máy, khom người cung kính nói: "Tổng Giám đốc, ngài đi thong thả!"Tưởng Thiên Lỗi khẽ gật đầu. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại!Trần Mạn Hồng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đóng chặt, nhất thời thở phào
nhẹ nhõm, lại nhớ tới một màn nguy hiểm giữa Tưởng Thiên Lỗi và Đường
Khả Hinh, cô nhất thời tức giận, lập tức xoay người đi vào hầm rượu,
nhìn thấy Đường Khả Hinh giống như quả bóng cao xu xì hơi ngã trên mặt
đất, cũng không còn chút hơi sức, trên trán rịn mồ hôi lạnh, cô tức giận thở dài nhìn Đường Khả Hinh, không khách khí nói: "Thật không biết, giữ cô lại là đúng hay sai! Hôm nay cô làm cho tôi cả ngày đều kinh hãi run sợ! Hi vọng sau chuyện này, tất cả đều gió êm sóng lặng, nếu không,
không ai có thể bảo vệ cho cô! ! Cô nhớ kỹ đó! Muốn ở lại nơi này thì
cẩn thận một chút cho tôi!"Đường Khả Hinh còn chưa tỉnh hồn, nghe những lời này liền xin lỗi ngẩng
đầu lên, nhìn Trần Mạn Hồng đã tức giận đi khỏi hầm rượu, vừa mới bị
thân phận cao quý của Tưởng Thiên Lỗi giống như bão quét ngang hầm rượu, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi nhớ tới lúc Tưởng
Thiên Lỗi đi vào hầm rượu, được mọi người rầm rộ đi theo, khí thế vương
giả như thế, mà trước đây ba năm mình và anh từng có đụng chạm như vậy,
suy nghĩ một chút cũng vô cùng nguy hiểm. Cô thở dài một hơi tựa vào trên giá ly nhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát... . . Bả vai bị người vỗ!"A!" Đường Khả Hinh lập tức ngã ở bên cạnh cái ly, ngẩng đầu lên nhìn
thấy Tiểu Nhu đang trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn mình, cô thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, nói: "Cô làm tôi sợ muốn chết. "Tiểu Nhu nghiêm mặt, rất nghiêm túc đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, nhìn cô giống như nhìn quái vật!Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn thấy ánh mắt kì quái của Tiểu Nhu, cô liền có chút kiêng kỵ vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên má trái của mình,
lo lắng không phải Tiểu Nhu đã phát hiện ra cái gì chứ... ... "Cô... ... Rốt cuộc là ai?" Tiểu Nhu hạ thấp giọng, nhìn Đường Khả Hinh, thần thần bí bí hỏi.