"Giám đốc?" Trưởng kíp nhà hàng Tiểu La mặc đồng phục chỉnh tề vừa mới
đi tới, nghe có người khe khẽ nói, ngạc nhiên nhìn vào bên trong, liền
nhìn thấy Giám đốc đang trêu đùa nhân viên mới. "A!" Đường Khả Hinh nghe gọi như thế rốt cuộc lui về phía sau một bước,
kinh ngạc nhìn Tào Anh Kiệt, quả thật anh mặc quần tây đen kết hợp với
áo sơ mi trắng riêng biệt của khách sạn, trên cánh tay của anh còn vắt
đồ đồng phục của khách sạn, chỉ là mình không có lưu ý, sắc mặt của cô
đỏ lên, lập tức cung kính cúi đầu, gọi nhỏ: "Giám đốc... . Thật xin lỗi,
vừa mới rồi tôi... . ""Giám đốc lại ăn đậu hũ người ta!" Tiểu La cố ý cười nói!"Nói bậy!" Ánh mắt Tào Anh Kiệt chợt lóe, quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh thì ánh mắt hơi lộ ra chút ham muốn ngắm người đẹp!Từ sau chuyện ba năm trước đây, Đường Khả Hinh đã rất ít đến gần đàn
ông, đến gần như vậy làm cho cô có chút hoảng sợ lui về phía sau một
bước. "Lại muốn đụng đến người của tôi!!" Trần Mạn Hồng trừng mắt nhìn Dạ Xoa
đột nhiên xuất hiện tại nhà hàng tây, giận dữ nhìn Tào Anh Kiệt chằm
chằm, cái người đẹp trai này không có chút nguyên tắc của đàn ông!! Chỉ
cần là giống cái, anh ta liền giống như ruồi bọ bị quyến rũ!"Nói cái gì đó!! Cô ấy cũng không phải là người của tôi sao?" Tào Anh
Kiệt nhìn Trần Mạn Hồng, rốt cuộc thu hồi cá tính ham chơi, mặc vào đồ
đồng phục!Đường Khả Hinh càng sợ hơn, rốt cuộc nhìn thấy người đàn ông này mặc vào đồ đồng phục trên bảng tên viết: Giám đốc nhà hàng tây, vẻ mặt của cô
nhăn nhó, lại gây họa!Tào Anh Kiệt nhấc mi mắt nhìn cô một cái, cố nén nụ cười, cài cúc áo âu
phục, giống như vừa rồi anh đang cùng người ta cởi áo nới dây lưng!Đường Khả Hinh đỏ mặt. "Cái gì cô ấy là người của anh!" Trần Mạn Hồng lập tức vươn tay nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, kéo cả người cô đến phía sau lưng mình, mới
chỉ vào Tào Anh Kiệt nói: "Tôi cảnh cáo anh! Không có việc gì cút xa một chút cho tôi, hay là chạy trở về Âu châu càng tốt!! Bị người cấm cố ở
chỗ này nhiều năm, quá thiệt thòi à?" Tào Anh Kiệt không lên tiếng nhìn Trần Mạn Hồng! Trong tất cả mọi người, Trần Mạn Hồng là người thứ nhất không e ngại
thân phận của anh, liền đi lên trước một bước, chợt nhíu mày lông nói:
"Nếu như chưa thỏa mãn dục vọng, có thể nỏi Tổng giám đốc cởi gông xiềng cho anh, mặc sức bay lượn a!""Cô ghê tởm! Tôi tự hiến thân cho khách sạn được rồi?" Tào Anh Kiệt nói
như thể chỉ có hai người, anh và Trần Mạn Hồng mới hiểu, vừa nói, vừa
hứng thú nhìn Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh lập tức lui về phía sau một bước, núp ở sau lưng Trần Mạn Hồng!"Làm gì?" Trần Mạn Hồng lập tức tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Tào Anh Kiệt!!Tào Anh Kiệt nhìn bộ dáng kia của cô, cố ý cúi đầu, khe khẽ nói: "Không
cần thô lỗ như thế! Không phải lúc trước chúng ta từng uống say một lần
sao?"Con ngươi Trần Mạn Hồng trừng to, tức giận đến mười cái ngón tay nắm lại kêu lách cách vang dội, kêu một tiếng A... . . vung tay lên, muốn đánh
Tào Anh Kiệt: "Nếu tôi bỏ qua cho anh, tôi không phải là người!"Tào Anh Kiệt lập tức cười to né tránh Trần Mạn Hồng, từ bên này trốn
sang bên kia, cười nói: "Không nên như vậy!! Đêm hôm đó, tôi không có
làm gì cô, sao cô nhạy cảm như vậy?""Vậy anh còn nói mỗi ngày!! Nhắc tới làm người ta kinh hãi!!" Trần Mạn
Hồng vòng qua một vị trí nào đó, cầm một bình hoa trên bàn ăn, muốn ném
anh!"Chớ ném a! Lúc báo hao tổn, tôi không ký tên!" Tào Anh Kiệt cười né
tránh Trần Mạn Hồng, vừa tránh vừa chỉ bình hoa trong tay cô kêu to!Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn hai người quản lý có thể ngay trước
mặt nhân viên chơi đùa giống như là đứa bé, nhất thời tâm trạng cô cũng
vui vẻ, cúi đầu mỉm cười, không biết có một bóng dáng nhàn nhạt ở phía
sau lưng đang nhìn mình.