Sáng sớm tinh mơBình minh tại London – thủ đô nước Anh, hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi tựa như nỗi nhớ da diết một thời tuổi trẻ. Những tia nắng sớm ấm áp chiếu sáng khắp nơi, lộ ra hơi thở độc nhất của các
loại kiến trúc tao nhã cổ kính, khóm hoa trên bệ cửa sổ, đèn đường ưu
nhã, tĩnh lặng như vậy lại làm cho người ta phát hiện một thành phố bậc
nhất của nước Anh. Đường Khả Hinh quấn khăn quàng cổ màu trắng,
quần xám bó sát người, đi giày búp bê cùng màu với áo khoác màu trắng,
tóc buộc kiểu đuôi ngựa thật cao, kéo vali từ một khách sạn nho nhỏ đi
ra, đứng trước cửa nhìn hoa viên xanh biếc, quay đầu, mỉm cười nhìn về
phía người quản lý khách sạn hơn 50 tuổi, giơ giơ bản đồ trên tay lên,
ngọt ngào nói câu: “ Thank you…”“ Bye…” Quản lý khách sạn mặc đồng phục màu đen vẫy vẫy tay tạm biệt Đường Khả HinhĐường Khả Hinh nhìn ông ấy một cái mới kéo vali xoay người rời đi, ngẩng đầu
nhìn ánh mặt trời chiếu xuống đường phố London, không khí trong lành mát mẻ, trên đường phố có nhiều loại phong cách đặc biệt, đi chầm chậm ngắm nhìn xung quanh, đêm qua mình đã đi một đoạn đường dài mới tìm được
khách sạn nhỏ này, có lẽ lúc mất ví tiền đã làm cho mình sinh ra cảm
giác phòng bị, ác cảm với thành phố này. Thế nhưng trải qua một đêm ở
cùng quản lý khách sạn, dùng hết tất cả sự hiểu biết về tiếng Anh của
mình để giao tiếp, cô mới phát hiện thành phố này có năng lực mê hoặc
lòng người, có quá nhiều điều tốt đẹp đang chờ mình khám phá. Hôm qua, quản lý khách sạn đã dùng từ điển, vô cùng khó khăn nói với mình
làm thế nào để ngồi xe buýt đến nhà ga Ngã Tư Vua, hơn nữa còn cho mình
một tờ giấy tiếng Anh, nếu như mình không biết phải đi thế nào thì đem
tờ giấy này đưa cho tài xế taxi đưa mình tới nơi mình muốn đến. Đường Khả Hinh kéo vali đi về phía trước, mỉm cười nắm chặt tờ giấy màu xanh
mang theo mùi thơm hoa oải hương dịu nhẹ, người Anh thật kỳ quái, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ thì họ luôn luôn nghiêm túc tỉ mỉ từ hình thức đến nộidung, giống như người viết mẫu giấy này cho cô vậy, họ
không tùy tiện xé ra một mẫu giấy nhỏ để viết mà dùng hình thức cực kỳ
tôn trọng người nhận, đó là dùng giấy viết thư dạng nhỏ để viết chữ
tiếng Anh thật to và rõ ràng, sau đó cô không khỏi nhớ tới đêm qua người quản lý đối với mình có chút khiêm tốn, cười nói: Được rồi, chúng tôi
là thua người nước Pháp ở sự lãng mạn…Đường Khả Hinh không kìm
nén nổi cảm xúc của mình cười rộ lên, cả ngày hôm qua đã trải qua nhiều
việc, từ đêm qua tới hôm nay thực sự làm cho lòng cô như vừa được gió
xuân tắm mát, hơn nữa còn có nhiều việc làm cho cô thập phần cao hứng,
dừng chân lại, dựa vào cái chén đồ cổ màu đen trên phố, cô ngẩng đầu
nhìn đường phố phía trước, khắp nơi là các cửa hàng sang trọng, thậm chí bên trong còn sang trọng hơn nữa, ở nước Anh thoạt nhìn có quá nhiều
cửa hàng tiện nghi, còn có các loại nước hoa rất khó tìm thấy được, toàn bộ được bày biện rất tinh tế, dường như tùy lúc chờ người xuất hiện
thưởng thức phong cách nghệ thuật đó…Chờ một chút! Tất cả những thứ này
cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là…Khuôn mặt Đường Khả
Hinh tràn đầy hạnh phúc, hai mắt sáng ngời nhìn phía trước muôn màu rực
rỡ, mọi người tấp nập ra vào các cửa hàng, cảm thấy tiền bảng Anh trong
túi áo khoác của mình thật nhiều, nó như đang kêu gào muốn được sử dụng, hôm qua nhìn thấy trong ví của Trang Hạo Nhiên có rất nhiều tiền nên cô bất chấp tất cả liền lấy ra cũng không kịp đếm, cho đến lúc cô đi tới
khách sạn, mới trốn trong toilet ngồi trên bồn cầu đếm đếm, một tờ
giấy…chính là năm mươi bảng Anh, khuôn mặt nữ hoàng hiển hách uy phong
như thế, woa…, thật là nhiều tiền nha…Mọi người đoán thử xem, cô rốt
cuộc đếm được bao nhiêu tờ tiền, cô tròn mắt đếm được hai mươi tờ tiền…Hai mươi tờ tiền mệnh giá năm mươi bảng Anh, tổng cộng là bao nhiêu tiền nhỉ? Một nghìn bảng Anh ! ! ! !Ông trời của tôi ơi !Người đàn ông này cư nhiên lại đem một nghìn bảng Anh giấu ở trong ví tiền ! Vì sao? A…Đường Khả Hinh có nhiều tiền nên rất hài lòng nheo mắt cười rạng rỡ, trải qua một ngày, cô bắt đầu có chút thích ứng với thành phố này, rốt cuộc cũng thông suốt, trên thế giới này, có lẽ tiền không phải vạn năng nhưng nó
có thể giải quyết cho bạn rất nhiều vấn đề! Cô nghĩ xong, đôi mắt long
lanh, tươi cười như hoa nởvậy, cầm tiền dư hơn ba mươi bảng Anh
lúc ở khách sạn, ngọt ngào từ từ đi về phía trước, cô muốn giả vờ như cô đi đường mệt mỏi: vậy ta đây không ngồi lên xe buýt hai tầng, ta có thể ngồi taxi, ha ha ha…Đường Khả Hinh là tiểu cô nương ngốc, chỉ
cần có người đối với cô tốt một chút, cũng đã không biết cô có bao nhiêu vui vẻ, thỏa mãn kéo vali đi về phía trước, cô vẫn như cũ chìm đắm
trong vui vẻ vì được người quản lý khách sạn cho mẫu giấy nhỏ đầy chữ,
cô âm thầm nói: Sau này mình về nước, nếu có người hỏi đường, mình nhất
định phải dùng giấy viết thư thật đẹp, viết lên tuyến đường cho người
đó, làm như vậy thật nghiêm túc, vô cùng lãng mạn…Cô bắt đầu có chút hiểu rõ hơn, vì sao Trang Hạo Nhiên luôn chuẩn mực cùng cẩn thận, thì ra là từ nơi đây mà trưởng thành. Đường Khả Hinh đem mẫu giấy ghi chép màu xanh cất vào trong túi áo khoác,
tiếp tục kéo vali đi về phía trước, liền nhìn thấy một tiệm bánh nằm ở
chỗ rẽ ngay ngã tư đường, nhìn thấy bên trong có một người ngoại quốc
vừa cầm hotdog vừa đọc báo, ăn vô cùng từ tốn, cô đột nhiên mỉm cười,
vội vã kéo vali đi về hướng đó. “ Goodmorning…” Đường Khả Hinh kéo valy, nụ cười ngọt ngào lanh lợi đẩy cửa vào trong tiệm bánh. “ Goodmorning…” Chủ quán là một thanh niên người Anh khoảng 30 tuổi rất
đẹp trai, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng màu với áo khoác ngoài, quần
màu nâu, thập phần cá tính kết hợp với mái tóc quăn tự nhiên nhìn hắn vô cùng đẹp trai, chưa kịp đưa cà phê cho khách đã nghe thấy tiếng kêu to, hắn mỉm cười quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả
Hinh cũng cười cười đi tới trước quầy thủy tinh, mắt to tròn nhìn những
chiếc bánh mì đặt bên trong tủ kính, đủ loại kiểu dáng, có cái đã thấy
qua, có cái chưa từng thấy ở trong nước, cô nghe nói nước Anh nổi tiếng
nhất chính là bánh mì hotdog, lập tức chỉ hướng cái khay đựng bánh mì
hotdog thơm ngào ngạt, nói: “ This !”“ OK !” Chủ quán hiểu rõ cô gái có tướng mạo ngọt ngào đáng yêu này không hề hiểu tiếng Anh, cũng
không nhiều lời, liền mỉm cười lấy cái bánh mì hotdog đặt ở trong khay…Đường Khả Hinh lấy ngay một xấp tiền bảng Anh ở trong tay, nhiệt tình đưa về phía hắn. Chủ quán mỉm cười nhìn động tác khả ái của cô liền theo một xấp tiền bảng Anh của cô rút ra hai tờ tiền bảng Anh…Ở đằng kia có hai ông lão hơn 60 tuổi, vừa cắn hotdog vừa nhìn qua, cười kêu một tiếng: “ Oh…”Mọi người cười rộ lên. Đường Khả Hinh không hiểu nhìn về phía bọn họ, vẫn không hiểu. Thật ra, nơi đây vốn là tiệm bánh đã có lịch sử trăm năm tuổi, bánh mì hotdog ở đây làm ra lừng danh khắp mọi nơi. Soái ca người Anh ngượng ngùng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh mặc dù không hiểu nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ngọt như mật, không nhiều lời liền vươn tay cầm lấy hotdog, nói “ thank you”, tay kéo valy, vừa ra khỏi cửa tiệm liền cắn một miếng hotdog, ánh mắt sáng
ngời, không thể tưởng tượng nổi há to mồm, cho tới bây giờ cô chưa từng
ăn qua món ăn nào có nước sốt đậm đà thơm ngon như thế, bên ngoài da
bánh thơm thơm giòn tan thật ngon miệng, hơn nữa bánh mì được làm ra từ
phương pháp tốt nhất phối hợp hoàn hảo tạo ra hương vị thơm nồng, thậm
chí khi ăn còn có nhân kem sữa chảy ra, hương sữa thấm nhuần phi thường
lãng mạn, cô vui vẻ cầm hotdog lại kéo vali vào trong tiệm bánh, nhìn về phía chủ quán, hài lòng kêu lên: “ It’s very very delicious ! !” ( bánh mì này là món ăn cực kỳ cực kỳ ngon !)“ Ha ha…” Soái ca người Anh nhìn về phía Đường Khả Hinh thật tình đánh giá, nở cụ cười thân thiện với cô ! !“ Thank you !” Đường Khả Hinh là người đối với thức ăn ngon rất nhiệt
tình, cô cảm thấy người làm ra món ăn ngon đều là một nghệ thuật gia
đáng được kính trọng, hơn nữa cô phát hiện từ khi bản thân mất đi thiên
phú, làm cho cô tự nhiên tiếp nhận các loại hương vị sâu sắc hơn, cô
thậm chí có thể cảm nhận được hương vị truyền thống đã có từ trăm năm
lịch sử của tiệm này, đây mới thực sự là thành phố truyền thống ! !
Truyền thống không phải là phóng đại mà là vẫn giữ được hương vị qua
nhiều thế hệ vẫn không thay đổi !Ngay lập tức, Đường Khả Hinh
vui vẻ trở lại, vừa ăn hotdog, vừa kéo vali nhẹ nhõm tiến về phía trước, bởi vì thường xuyên bị thương cho nên năng lực hồi phục càng ngày càng
tốt !Trên đường, các cửa tiệm vô cùng náo nhiệt, rốt cuộc không
khí ấm áp cũng đem London của hôm qua đầy tối tăm cùng mưa tuyết suốt
đêm, nghênh đón khí trời trong sáng. Nghe nói nhà ga Ngã Tư Vua
cách nơi đây một đoạn đường không xa lắm, Đường Khả Hinh mỉm cười kéo
vali, cầm hotdog thực sự thơm nồng đi đến lối đi nhỏ ở giữa, chuẩn bị
ngồi lên xe buýt hai tầng. Xoay người trong nháy mắt. Một chiếc Lamborghini bóng loáng thắng gấp trước cửa tiệm bánh !!Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh, quần tây cùng màu với áo khoác lông
màu trắng, cà vạt màu bạc, lấy kính mát xuống, nghiêng người về phía chủ quán ở bên trong, bạn tốt của mình – Jackson, đang bận rộn làm việc,
muốn đi vào dò hỏi một chút , Đường Khả Hinh có lẽ sẽ đói bụng, có thể
đi vào đây ăn hotdog không? Anh suy nghĩ một hồi, có lẽ bởi vì quá lo
lắng, cảm thấy không có khả năng này, liền lái xe tới phía trước dừng xe lại. Cửa tiệm nhỏ màu xanh, bởi vì khí trời tốt, bà chủ quán đem hai giỏ hoa hồng đỏ treo lên cây đèn màu trắng bên cạnh, lấy thêm bình
phun nước, phun lên vài giọt nước mỹ lệ. “ Hi…” Trang Hạo Nhiên lập tức xuống xe nhìn về phía bà chủ quán đang tươi cười rạng rỡ, liền đi vào. “Hi…” Bà chủ quán thấy người đàn ông phương Đông đẹp trai như vậy cũng nở cười sáng lạn, nhiệt tình chào hỏi. Trang Hạo Nhiên vừa đi vào liền nhìn thấy quản lý khách sạn mặc đồng phục
đen, anh lập tức mỉm cười lấy điện thoại di động ra, mở hình Đường Khả
Hinh đáng yêu cười thật ngọt ngào, đưa cho quản lý xem, có chút xin lỗi, khẩn trương nói: “ Excuse me! Did the girl live here lastnight ?” (
Quấy rầy ngài một chút, cô bé này tối qua có dừng chân ở đây không ?)Quản lý khách sạn mỉm cười cúi đầu, liếc mắt nhìn bức hình trong điện thoại, lập tức vui vẻ nói: “ Yes ! She did !!! She is very cute and sweet !” ( Đúng vậy, tối hôm qua, chính xác là cô ấy có dừng chân ở đây, cô ấy
thật đáng yêu và ngọt ngào )Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức kích động, vui mừng nói: “ really?” (thật vậy chăng ?)“ Yes !” Quản lý khách sạn nhìn về phía anh. “ Is she still here ?” Trang Hạo Nhiên kích động nhìn về phía quản lý ! (cô ấy bây giờ còn ở đây không ?”“ No! She already left !” Quản lý khách sạn mỉm cười nói ( Không có! Cô ấy đã đi khỏi đây rồi !). Trang Hạo Nhiên thất vọng nhìn về phía người quản lý kia, khẩn trương hỏi: “
Do you know where she is going ?” ( xin hỏi cô có biết cô ấy đi đâu
không ?”)Lúc này, quản lý mới có chút cố kỵ nhìn Trang Hạo
Nhiên, bộc lộ một chút điều bí mật, tươi cười nói: “ Sorry, it is
customer privacy, we can not disclose it” ( đây là thông tin khách hàng, thứ lỗi chúng tôi không thể trả lời câu hỏi này cho cậu được)Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức sốt ruột lấy ra danh thiếp của chính mình,
nói: “ I’m the CEO of sislor hotel, this girl…girl…”(Tôi là tổng giám
đốc của một khách sạn tư nhân, cô bé này… cô bé này…”)Anh nắm di động, sửng sốt một chút nhìn về phía quản lý khách sạn, nhớ tới Đường
Khả Hinh gọi mình một tiếng ca ca, nên dưới tình huống cấp bách này,
liền giải thích: “ This girl is my little sister, she left me, due to
some misunderstandings, now I want find her, she is in UK on her own,
she doesn’t no Enghlish at all. I’m very worried about her, please” (Cô
bé này là em gái của tôi, bởi vì có một chút hiểu lầm nên rời khỏi tôi,
hiện tại tôi đã dùng mọi cách để tìm cô bé, bởi vì cô bé không phải
người Anh nên không hề biết tiếng Anh, tôi rất lo lắng, cầu xin ngài!)Quản lý đứng ở một bên cầm ảnh chụp của Trang Hạo Nhiên có chút do dự. Trang Hạo Nhiên nhìn thấy quản lý có chút do dự, dưới tình huống cấp bách
này, lại sốt ruột nói: “ Please! I have been looking for her the whole
night, please…” ( Tối hôm qua tôi đã tìm cô bé suốt đêm…Xin ngài đó!)Anh đã nói hết lời, sốt ruột đưa ảnh chụp của mình cùng Đường Khả Hinh đã chụp ở tiệc cưới, đưa cho quản lý khách sạn này!Quản lý hơi nghiêng mình nhìn tấm ảnh chụp chung một nhóm người ở tiệc cưới, thật sự nhìn thấy Đường Khả Hinh hai tay khoác vào khuỷu tay của Trang
Hạo Nhiên, đầu dựa trên bả vai anh, cười thật ngọt ngào, vô cùng hạnh
phúc, quản lý khẽ cười, ngẩng đầu nói với Trang Hạo Nhiên: “ Your little sister must like you so much, she looks happy in photo” ( Em gái cậu
khẳng định rất thích cậu, nhìn cô bé cười thật vui vẻ, vô cùng hạnh phúc trong bức ảnh này... )Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này, hai mắt
có chút hơi nước, nhớ lại trước khi cô ấy đến nhà mình đã phải trải qua
một đoạn thời gian khổ sở, vậy mà mình lại dùng ánh mắt lạnh lùng đối
với cô ấy, làm cho cô ấy cô độc rời khỏi cuộc sống của mình, kỳ thực anh chỉ muốn thử xem cô ấy có dễ dàng bỏ cuộc hay không thôi?“ OK ” Quản lý khách sạn mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “ She going to KingsCross” (nhà ga Ngã Tư Vua!)