Hiện trường hôn lễ. Tất cả tân khách cũng đã lục tục đến đông đủ, rối rít nâng ly, đứng ở bên
bờ biển, thưởng thức hiện trường hôn lễ xinh đẹp, thỉnh thoảng nhìn dưới đài chứng hôn, vị trí của hai đại Tổng Giám đốc tập đoàn Hoàn Cầu cùng
người thân thuộc vẫn trống rỗng, đều mỉm cười nghĩ, khi nào chủ nhân
tới. Tô Linh ngồi ở một bên, vẻ mặt có chút căng thẳng, mở gương trang điểm, nhẹ nhàng trang điểm bổ sung. Tô Thụy Kỳ quay đầu, mỉm cười nhìn bộ dáng chị có chút căng thẳng, liền
ngạc nhiên nói: "Chị, chị làm sao vậy? Từ lúc đến tới bây giờ, chị luôn
có chút căng thẳng. "Hôm nay Tô Linh mặc váy dây dài màu trắng
tao nhã, ngồi tại chỗ, có chút căng thẳng lấy hơi, nhìn Tô Thụy Kỳ bất
đắc dĩ nói: "Cậu không biết, tôi vừa nhìn thấy chị Trang, liền cả người
không thoải mái, lần trước tôi mặc một chiếc váy ngắn Chanel đi xem
trình diễn thời trang, mặc dù chị ấy rất lễ phép nhìn tôi, nhưng ánh mắt kia, thậm chí cả đời tôi quên không được... . . "Hôm nay Tô Thụy Kỳ mặc tây trang màu đen, im lặng cười nói: "Vậy chị có thể không cần để ý ánh mắt của chị ấy. "Tô Linh nhìn em trai, thật lòng nói: "Cậu không hiểu thế giới phụ nữ chúng tôi, rốt cuộc đang suy nghĩ gì. ""Em đương nhiên không hiểu, em cũng không phải là phụ nữ... ... " Tô
Thụy Kỳ khẽ cúi đầu, nhìn khán đài hôn lễ ở phía bên, biển rộng vẫn bắn
lên bọt nước sôi trào. "Hôm nay Khả Hinh sẽ đến không?" Tô Linh tò mò nhìn Tô Thụy Kỳ, hỏi. Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, cũng lắc đầu một cái, nói: "Không rõ lắm... ... "Mới vừa dứt lời, cũng đã nghe được có người nói: "Người của nhà họ Tưởng tới... ... " . Các tân khách ở khán đài hôn lễ nghe nói như thế, rối rít quay đầu, cuối
cùng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong phối áo
sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm, nhẹ nhàng
phong độ, đẹp trai nghiêm nghị từ đại sảnh đi ra, đi theo phía sau là em gái của mình, Tưởng Tuyết Nhi, hôm nay cô mặc váy ngắn màu trắng, bên
ngoài khoác màu trắng áo khoác nhỏ kiểu Hàn, chải tóc thật cao, khuôn
mặt mộng ảo như búp bê, nở nụ cười xinh đẹp, bên cạnh, chính là Như Mạt
vẫn dịu dàng, chỉ thấy cô nhẹ kéo áo lông thú, vóc người uyển chuyển đi
theo ở bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, mộng ảo mê người như thế... ... Nam tân khách có lẽ biết cô đã không còn là phu nhân Thị Trưởng thành phố,
nhưng vẫn say sưa khuôn mặt xinh đẹp của cô, mặc dù bốn tháng trước, hôn nhân của cô và Thị Trưởng rốt cuộc đã kết thúc, mở cuộc họp báo, tuyên
bố kết thúc hôn nhân, xôn xao náo động dư luận, tất cả mọi người không
ngờ Thị Trưởng phu nhân hiền lành như thế, cũng không có quá nhiều người lên tiếng trách phạt, nhất là khi biết tình huống trái tim của cô bị
bệnh không lạc quan, sau đó ba tháng, cuối cùng Tổng Giám đốc Tưởng đứng ra, dắt tay cô gái hiền lành mộng mơ, nói muốn chăm sóc cô trọn đời,
người không biết nội tình, rối rít nói người đàn ông, có trách nhiệm, dù sao bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã. Chuyện hạ màn kết thúc
tại đây, mặc dù có người than thở, nhân vật như Tưởng Thiên Lỗi lại cùng người đã từng là Thị Trưởng phu nhân ở chung một chỗ, có chút tức giận, nhưng từ thời điểm đó tới nay, bọn họ ở chung một chỗ, tham gia rất
nhiều bữa tiệc cùng tiệc tối từ thiện, trước công chúng đều hết sức ân
ái, mọi người cũng dần dần đón nhận, nhưng nghe nói Chủ tịch Tưởng vẫn
không có tỏ thái độ, cảm giác Như Mạt muốn vào Hào Môn vẫn không biết
thế nào. Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay. Tưởng Thiên
Lỗi dẫn hai người phụ nữ yêu mến, cùng lãnh đạo cấp cao Hoàn Cầu mỉm
cười chào hỏi mọi người, cám ơn bọn họ hôm nay tới tham gia hôn lễ của
Mạn Hồng, sau đó nâng sâm banh, tân khách tham gia hôn lễ, cám ơn. Chúng tân khách cũng mỉm cười nâng ly với Tưởng Thiên Lỗi, chúc mừng Khách
sạn Á Châu có giai nhân có năng lực tài giỏi và xinh đẹp quyến rũ. Tưởng Thiên Lỗi cùng đám lãnh đạo cấp cao cùng nhau nâng ly, cám ơn mọi người. Nhưng... ... Tưởng Thiên Lỗi vừa nâng ly hướng tân khách, ánh mắt nhẹ nhàng quét nhìn tân khách xung quanh, nhàn nhạt hỏi: "Trang tổng đâu?"Đông Anh đứng ở phía sau, lập tức nói: "Giống như chưa đến, cần thúc giục không?""Khi nào hôn lễ bắt đầu?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi. "Hẹn 45 phút sau. " Đông Anh lập tức nói. Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, nâng ly mút nhẹ rượu đỏ. Gió nhẹ nhàng. Nơi xa, một tòa nhà tọa lạc bên bờ biển, vô cùng bí ẩn và sừng sững không ngã. Một bóng dáng uyển chuyển theo tia sáng lờ mờ, chỉ lộ ra móng sơn đen, tay
nâng một ly rượu băng, chăm chú nhìn hiện trường hôn lễ, hai mắt giống
như viên ngọc bích, vào lúc này, khiêm tốn, lóe lên. Trang Ngải
Lâm mặc váy dây dài, thấp ngực màu đen hấp dẫn, đem một áo khoác cánh
dơi màu trắng, nhẹ khoác lên trên bả vai gầy gò, chải búi tóc thật cao,
trang điểm nhàn nhạt, đi vào không gian trang nhã, nhìn bóng lưng dịu
dàng bên cửa sổ, ngửa mặt nở nụ cười trào phúng nói: "Thế nào?"Cô im lặng không lên tiếng, hai mắt vô cùng ảm đạm, lại có chút ánh sáng đang từ từ ngưng tụ. "Tôi nghe nói chuyện xưa của cô một lần... ... " Trang Ngải Lâm bước nhẹ
nhàng giống như linh vật thần bí, đi tới bên cửa sổ, cũng nhìn hiện
trường hôn lễ phía ngoài cửa sổ, nói: "Bình thường dưới tình huống này,
tôi sẽ khuyên cô đi tìm chết thôi. "Cô hơi nghiêng mặt. Trang Ngải Lâm khẽ nở nụ cười giễu cợt, lại nói: "Nếu như cô vẫn thích cậu
ta, cô muốn thể hiện tình yêu trung thành đối với cậu ta thì đi chết
đi!"Cô sửng sốt. "Nếu như cô không muốn chết, thể hiện
thật ra cô cũng không phải yêu cậu ta rất sâu! ! Như vậy, tại sao cô oán hận cậu ta?" Trang Ngải Lâm trực tiếp hỏi. Cô đang suy tư... ... "Nếu như cô vẫn thích cậu ta thì phải đi giành! Nếu như cô cảm thấy cậu ta
không đáng giá, như vậy thì hoa lệ xoay người, xem cậu ta trong suốt!
Đây chính là hai lựa chọn của người thông minh! Bình thường tôi chỉ
thưởng thức hai loại người này! Cái loại ở giữa ăn năn hối hận, đó là tự mình tìm chết! Càng là người tầm thường! Cô muốn làm một người thông
minh, hay người ngu! Tự mình lựa chọn đi! Cô có thể không đi! Không có
ai ép buộc cô!" Trang Ngải Lâm nói xong, liền ôm vai xoay người, không
chút nào miễn cưỡng đi ra ngoài. Cô vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, hai mắt bắt đầu lóe lên. Bên ngoài phòng khách. Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng, giống như đang đợi cái gì, mặt không lộ vẻ gì. Cửa mở ra. Anh hơi ngẩng đầu, nhìn chị gái lạnh lùng đi ra, anh có đáp án, liền đứng
lên, chuẩn bị cùng chị đi ra ngoài, không ngờ sắp đi ra, cửa nhẹ nhàng
mở ra, một đôi giày cao gót màu bạc bước ra... ... Hai người bọn họ người đồng thời xoay người, nhìn cô. Cô cũng khẽ mỉm cười, nhìn bọn họ. Trang Ngải Lâm nhìn thái độ của cô, đột nhiên hài lòng mỉm cười.