Vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn, nở nụ cười lập tức đi tới, quỳ gối trước
mặt của Trang Ngải Lâm, nhận lấy trà, lại đưa đến trước mặt cô, ngẩng
đầu lên, vui vẻ cười nói: "Cám ơn chị thu em làm đệ tử, mời chị uống
trà!"Trang Ngải Lâm mỉm cười vươn tay, nhận lấy trà nóng Đường
Khả Hinh đưa tới, nhẹ mở nắp chung cái, mới chậm rãi nói: "Cô phải biết, một ngày bái sư, suốt đời là cha, hiểu đạo lý này không?""Hiểu!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu. Trang Hạo Nhiên im lặng, vươn tay chống trán. "Tốt... ... " Trang Ngải Lâm rất vui vẻ mình có một nữ đệ tử, sau khi uống trà xong, nói một câu: "Từ trước đến giờ tôi cũng không có thu nữ đệ
tử, xem cô khéo léo chơi thật vui, lễ ra mắt lần sau sẽ cho cô, lần này
thiếu, sẽ không để cho cô thất vọng. ""Cám ơn chị!" Đường Khả Hinh cười khéo léo, hưng phấn nói. "Đứng lên đi, tôi cũng phải đi tắm rồi... ... " Trang Ngải Lâm hài lòng
đứng lên, liếc mắt một cái nhìn thấy váy màu trắng bên cạnh, vẻ mặt lộ
ra ghét bỏ vươn tay, nâng nhẹ chiếc váy trắng, nhìn kiểu dáng một chút,
nhìn đường cắt may, đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, có chút muốn nôn mửa, hỏi: "Chiếc váy này của người nào?"Đường Khả Hinh liền vội vàng đứng lên, nói: "Của em đấy. "Trang Ngải Lâm lại cảm thấy choáng váng đầu, quay đầu, cau mày nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt khoa trương tức giận hỏi: "Người nào chọn váy cho cô? Cô
muốn váy này làm gì?""Ngày mai Anh Kiệt muốn kết hôn không phải
sao? Cô ấy tới chọn, cửa hàng trưởng chọn cho cô ấy... ... " Trang
Hạo Nhiên cảm thấy đau đớn khó chịu, chống người đứng lên, nói. Vẻ mặt Trang Ngải Lâm khiếp sợ dùng ngón tay, khều chiếc váy màu trắng,
không thể tin nổi nâng trước mắt, không chịu nổi nói: "Cô xem một chút! ! Cô xem dây cột vai này rũ xuống quê mùa như vậy! ! Tham gia hôn lễ ở bờ biển cũng không phân biệt được trường hợp nào, chọn loại váy này! ! Cô
xem mũ đội một chút, trời ạ! Cho rằng là hôn lễ của Hoàng tử William
sao! ! Ánh mắt cô kém như vậy, làm như thế nào làm em gái của tôi?"Đường Khả Hinh sững sờ, không biết nên nói cái gì cho phải. Ánh mắt của Trang Ngải Lâm liếc trang phục nhà quê của Đường Khả Hinh, cũng tức giận nói: "May mắn là màu trắng, vẫn thích hợp, nếu giống như Tử
Hiền, tự cho rằng ánh mắt độc đáo, nhưng đứng ở bên ngoài, thật sự xấu
hổ chết được! Đi theo tôi ! !""Đi đâu?" Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm. "Đi theo là được!" Trang Ngải Lâm không nói hai lời, đi ra ngoài trước,
Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng cô không biết xinh đẹp đến cỡ nào, liền
vội vàng đi theo. "Này! !" Trang Hạo Nhiên nhìn cô kêu to! !Nửa giờ sau. Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu võ đường, nghe được âm
thanh giày cao gót từ bên trong truyền ra, liền xoay người... ... Trang Ngải Lâm mặc váy da màu nâu dài tới gối, thời trang xuân Paris mới đến. Trên váy da dập nổi hoa văn ba chiều làm cho bộ váy lộ ra khí phách
mười phần, mang giày cao gót Ý màu đỏ thẫm, xách theo túi xách màu nâu
cùng tong màu, mái tóc dài quyến rũ buộc lên một bó ở phía sau, trán
chải lên, tươi sáng mà cá tính, vẻ mặt nhẹ nhõm đi ra ngoài, đeo mắt
kính màu đen lên, cầm chìa khóa xe thể thao của em trai, nói một câu:
"Mi có thể cút !" Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhìn cô, không biết cô nói ai cút... ... Trang Ngải Lâm lạnh lùng quay mặt sang, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Xương của cậu còn chưa có rời ra đúng không?"Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ lui về phía sau một bước. "Đi theo tôi," Trang Ngải Lâm nói xong, người cũng đã ngồi lên xe thể thao
rồi, Đường Khả Hinh dò ý của cô, cũng giống như con kiến nhỏ vội đi về
phía xe, ngồi ở ghế cạnh tài xế, mới vừa muốn quay đầu lại nói một câu
với Trang Hạo Nhiên... ... "Vèo ... ... ... . . "Xe lao đi phía trước ! !Đường Khả Hinh kêu một tiếng, cả người ngửa ra sau, lúc này đang chạy tốc độ
120 km/h, nhìn xe trên đường phố toàn bộ thành ốc sên! !Trang
Ngải Lâm nắm rõ phương hướng, vẻ mặt đông lạnh, nắm chặt tay lái, lại
đạp chân ga, xe vèo một cái, trực tiếp lao đến khu mua sắm nổi tiếng
dành cho phụ nữ, tòa nhà màu đen, lại lộ ra phong cách hết sức thời
thượng, ra ra vào vào, tất cả đều là xe thể thao quý giá cùng danh viện
ăn mặc mốt hợp thời. Đường Khả Hinh ngồi ở trong xe, nhìn tên cửa hàng này, có chút sững sờ. "Xuống xe!" Trang Ngải Lâm trực tiếp lái xe, dừng xe, lập tức đi về phía trước. Đường Khả Hinh cũng vội vàng đi theo phía sau cô, đi về phía trước... ... Không ngờ, hai người mới vừa đi vào, cũng đã thấy Nhậm Tử Hiền mới từ bên
trong đi ra, Đường Khả Hinh thấy cô, không khỏi hoảng sợ. "Đường Khả Hinh?" Nhậm Tử Hiền nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức một ngọn lửa vô danh cháy hừng hực, cắn răng nghiến lợi gọi cô. Giống như thế giới trở lại quá khứ. Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, trái tim run rẩy, đứng ở sau lưng Trang Ngải Lâm, có chút lo sợ. "Gọi ai đó? Da mặt rất dày, người không giống người, quỷ không giống quỷ ... ... " Trang Ngải Lâm chậm rãi tháo mắt kính, mắt lạnh nhìn Nhậm Tử
Hiền. Lúc này Nhậm Tử Hiền, mới nhìn thấy Trang Ngải Lâm, sắc mặt lập tức trắng bệch, đứng ở một bên, có chút run rẩy nói: "Chị... ... Chị... ... "Trang Ngải Lâm mắt lạnh, nhàn nhạt nhìn Nhậm Tử
Hiền hôm nay mặc váy ren dài màu đen đang thịnh hành tại Paris, áo màu
trắng bó sát người, mang giày cao gót màu đen, mang túi xách màu đen, cô đột nhiên một tràng khoa trương, bất đắc dĩ, đau lòng nở nụ cười. Nhậm Tử Hiền thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ đứng ở một bên, không dám lên tiếng. "Có một số người, thật sự là không có đầu óc! Nói bao nhiêu cũng không có
tác dụng! Chỉ có thể dựa vào một chút mánh lới để giữ thể diện! Cô nhìn
cô đi, mặc cái thứ đang lưu hành như vậy? Không có ai bảo cô đi chết
sao?" Trang Ngải Lâm cầm mắt kính, gõ bả vai của cô, tức giận nói. Tử Hiền không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu. Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc, bình thường Nhậm Tử Hiền coi trời bằng
vung, đứng ở trước mặt chị, thật có thể giống như một con chó nhỏ. "Cô tới nơi này làm gì?" Trang Ngải Lâm nhìn cô, hỏi nhanh. "Tiệm của em ... . . ở bên trong... ... Em tới xem một chút... ... " Sắc mặt của Tử Hiền hoàn toàn trắng bệch, nói. "Cho người đóng cửa tiệm lại, tránh làm gai mắt của tôi!" Trang Ngải Lâm trực tiếp lạnh lùng nói. "Vâng ... . . " Nhậm Tử Hiền yếu ớt trả lời. Trang Ngải Lâm không muốn nói chuyện, chỉ xách túi xách, rất quyến rũ giơ lên. Nhậm Tử Hiền hiểu ý lập tức nhận lấy, cầm trong tay. Cô cũng giơ mắt kính lên. Nhậm Tử Hiền lại nhanh chóng nhận lấy. Trang Ngải Lâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhẹ nhàng cất bước đi vào bên
trong, Đường Khả Hinh cùng Nhậm Tử Hiền đi ở phía sau... ... Trang Ngải Lâm lập tức cau mày nhìn Nhậm Tử Hiền, nói: "Có người nói, cô... ... Là Tiểu Ngải Lâm?"Sắc mặt Nhậm Tử Hiền lập tức trắng bệch, nhanh chóng đáp: "Tuyệt đối không
có chuyện như vậy, em xách giày cho chị cũng không xứng!""Cũng
may, có chút tự biết! Vậy cô đi gần theo tôi làm gì? Tôi và cô quen
thuộc à?" Trang Ngải Lâm nhíu mày nhìn cô, lạnh lùng nói. Nhậm Tử Hiền lập tức lui ra sau mấy bước. Đường Khả Hinh thật hết sức hết sức kinh ngạc nhìn cô. "Đi nào!" Trang Ngải Lâm nhìn Đường Khả Hinh, chắt lưỡi một tiếng, cười
gọi: "Kì lạ! ! Con bé kia ở Paris có một chút tiếng tăm, về tới đây dọa
người, cũng không sợ mất thể diện!"Cô nói xong, lập tức xoay người đi về phía trước. Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, liền đuổi theo.