Buổi trưa!
Tưởng Thiên Lỗi vừa họp xong một hội nghị quan trọng, tay cầm một
phần văn kiện, lúc trở lại phòng làm việc của mình, anh hơi ngưng, đứng ở cạnh cửa, cư nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang ngồi ở trước cửa sổ
sát đất bên cạnh bàn ăn, mặt bộc lộ biểu tình trầm tĩnh, tay trái cầm
một chén cơm, tay phải cầm đôi đũa, đối diện bàn ăn mỹ thực kiểu Trung
Quốc, gắp lên một miếng thức ăn, yên lặng như vậy nhai... Tưởng Thiên Lỗi hơi nhíu mi tâm, thật sâu bểu tình dừng ở động tác kỳ quái của người này, đang suy nghĩ cậu ta lại phát bệnh thần kinh gì,
dừng lại một hồi, anh rốt cuộc cất bước đi qua... Trang Hạo Nhiên dường như đang chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực, lại nghe đến cước bộ chìm nổi, anh hơi giật mình, quay mặt sang nhìn thấy Tưởng
Thiên Lỗi đã cất bước đi tới, anh đột nhiên dương mặt cười, nói; "Đã trở về? Ăn cơm không?"Nơi này dường như lại là địa phương của cậu ta. Tưởng Thiên Lỗi tức giận liếc mắt xem xét người này một cái, mới chậm rãi đi tới trước bàn ăn, liếc một cái những món ăn trước bàn ăn kiểu
Trung Quốc, có mực tươi xào cần tây, sò biển, tôm, cá hầm đậu phụ... Anh vừa nhìn món ăn này, vừa từ từ cởi nút áo âu phục của mình, cởi ra tùy ý để ở sau ghế, lúc này mới mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, ngồi ở
trên bàn cơm, dường như vô ý trầm mặt hỏi; "Văn Phong lại làm sai
chuyện? Hôm nay không phải năm mươi mỹ thực địa phương, lại là vừa hát
ra?"Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ biểu tình nhàn nhạt, thật sâu liếc mắt
nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, mới có nửa điểm bất đắc dĩ cùng bật cười
nói: "Nói lời này! Mỗi ngày cùng anh chống đối, lại không thể có một
điểm hài hòa? Trên bàn bất quá bày món ăn anh thích sao"Cho nên mới cảm thấy khủng bố!" Tưởng Thiên Lỗi hai tay trực tiếp
hơi ôm vai, nhíu mày sâu dừng ở Trang Hạo Nhiên, hơi theo thói quen cười chế nhạo cùng trừu cười nói: "Cậu luôn luôn không làm chuyện tốt! ! Làm nhất định có mục đích!"Trang Hạo Nhiên nghe lời này, vừa cười gắp một khối cá tuyết bỏ vào
trong miệng nhai, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhịn không được đùa anh nói: "Có như thế rõ ràng?""Nói đi! ! Đã xảy ra chuyện gì?" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp mặt lạnh nhìn cậu ta, không muốn nói lời vô ích!Trang Hạo Nhiên lại một trận bất đắc dĩ bật cười, dùng chiếc đũa khơi mào một điểm cá hầm đậu phụ bỏ vào trong miệng khẽ mím môi, thịt cá
trơn mềm cùng mùi thơm, lúc này mới phảng phất có điểm hồi ức chuyện cũ, nhàn nhạt nói: "Có thể có chuyện gì? Chính là muốn cùng anh ăn một bữa
cơm. Thế nhưng tôi vừa lúc ăn cơm, đột nhiên mới nhớ tới... Hình như anh là người dạy tôi cách dùng đũa !"Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, mặt tức khắc lại bộc lộ nụ cười chế
nhạo, nhìn nói với Trang Hạo Nhiên; "Đừng nhắc tới việc này! Nhắc tới
tôi liền hối hận! Tôi dạy cậu cách dùng đũa, tôi gắp cái gì, cậu liền
gắp cái đó! Sau đó tôi sẽ không có mà ăn!"Trang Hạo Nhiên nhịn không được ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười. Tưởng Thiên Lỗi không lại để ý tới người này, mà là mặt trầm lại tay
nâng lên một chén cơm và cầm lên một đôi đũa bày ở chính mình trước bàn
ăn, hơi cúi người gắp cá hầm đậu phụ mà mình thích ăn nhất, bỏ vào trong miệng nhẹ mím môi... " Một ngày người luôn có lớn lên!" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lại bật cười nói: "Vậy có thể mỗi ngày cướp vật
của anh? Huống chi quan hệ của chúng ta, cũng không có tà ác đến cái
loại tình trạng này. Một đôi đũa, hai người, giữa vận mệnh chúng ta, vốn bất đắc dĩ cho nhau quấy rầy cùng một chỗ, tựa như huynh đệ. Bởi vì
Hoàn Cầu, đã định trước không có cách nào phân được quá rõ ràng!""Huynh đệ?" Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp mặt lạnh lùng nhìn về phía
Trang Hạo Nhiên, nói: "Từ nhỏ đến lớn! Cha vẫn giáo huấn tôi phải đối
tốt với cậu! Giáo huấn tôi phải khoan dung cậu! Giám sát cậu! Thời gian
tôi chín tuổi, đã ngồi ở trước phòng họp nghe nghị giảng! Cậu và các
bằng hữu lại chơi trốn tìm! Mỗi ngày đều điện chạy đuổi theo thỏ! Tôi
chưa từng nghĩ cậu là đối thủ của tôi! Hơn nữa còn là đối thủ nhân sinh
trọng yếu như vậy! Mặc kệ là nghề nghiệp hay tình yêu, vận mệnh của tôi
luôn luôn vô tình buộc tôi và cậu cùng một chỗ, bất đắc dĩ nhường nhịn
cậu, nhân nhượng cậu! Bị cậu xâm lấn thế giới của tôi, để tôi phẫn nộ và phát điên! Tôi chỉ có ở trên một việc, cảm giác mình là an toàn ! Chính là tôi cùng cậu không có quan hệ huyết thống! !"Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt run nhè nhẹ, mặt chậm chạp trầm xuống,
nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẫn như cũ mang theo nghi ngờ hỏi "Thật
có... Hận tôi như vậy? Tôi cho rằng... Ít nhất tôi đối với anh... Là một loại khác ý nghĩa làm bạn... ""Làm bạn?" Tưởng Thiên Lỗi cười chế nhạo một chút, mới nhìn nói với
Trang Hạo Nhiên: "Cho nên hôm nay để tôi như thế cô độc sao?"Trang Hạo Nhiên sắc mặt hơi hiển thâm trầm, lưu chuyển hai tròng mắt
nhớ tới tiếng súng vách núi kia, hai tròng mắt anh lại hơi run rẩy, toàn bộ mạch suy nghĩ dường như nhẹ bay, lại buộc tính mạng của anh có vẻ
như vậy trầm trọng, rốt cuộc... Thanh âm anh khàn khàn, phảng phất từ cổ bên trái gian nan, rất khó chịu xé rách ra điểm chân tướng kia, yếu ớt
nói: "Tôi đúng là một người tàn nhẫn, vì có thể trở thành đối thủ của
anh, tôi vẫn không ngừng nỗ lực... Nỗ lực quên một ít quá khứ ký ức quá
nặng nề!"Tưởng Thiên Lỗi hai mắt híp lại, nghi hoặc thâm trầm nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Trang Hạo Nhiên mặt hơi cường ngạnh, lại lộ ra mấy phần cảm xúc cười
khổ, hai tay giao nắm cùng một chỗ, yếu ớt nói: "Tôi tình nguyện người
nhiều năm trước rơi vào vách núi là tôi! Như vậy tôi liền không cần đứng ở đỉnh núi, thấy rõ hết thảy trước mặt của tôi! Tôi tình nguyện bị sóng biển vô tình mà mơ hồ cuốn đi, như vậy nhân sinh của tôi và anh có thể
rõ ràng như nhau! Tôi hâm mộ anh đối đãi yêu hận tình thù, như vậy tiêu
sái vô cùng! Tôi hận cái chân tướng kia nên đẩy anh rơi xuống vách núi!
Tôi hận cái để tôi thừa thụ hai mươi mấy năm trầm trọng cùng áy náy anh! Tôi vì chân tướng này, đi được thật là thống khổ... Nhưng là hôm nay
phát sinh tất cảchuyện này, tôi mới hiểu được... Tất cả nỗ lực này, còn
không quan trọng bằng cùng anh ăn bữa cơm... "Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt kịch liệt chợt lóe, hơi hiển ngưng trọng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên... Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu, kiềm chế tâm đau đớn cùng mạch suy nghĩ, thiên ngôn vạn ngữ dường như hóa thành vô hạn tái nhợt... "Trang Hạo Nhiên! ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức hơi có vẻ trầm trọng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !Trang Hạo Nhiên mặt bộc lộ mấy phần bi thương, có một số việc, nghĩ
thay người kia đi làm, có vài người, nghĩ thay người kia quyết định,
muốn vì anh ấy bảo lưu hoàn chỉnh tâm tình... Nhưng là mình thực sự nỗ
lực... Khuôn mặt anh lại ẩn nhẫn mấy phần áy náy cùng bi thương, chậm
rãi... Chậm rãi... Anh một trận trầm mặc im lặng đứng lên... "Hạo Nhiên! ! !" Tưởng Thiên Lỗi thoáng cái đứng lên, vươn tay nắm
chặt tay cậu ta, khẩn trương cùng trầm trọng hỏi: "Rốt cuộc làm sao
vậy?" Trang Hạo Nhiên thật sâu quay đầu, nhìn về phía mặt Tưởng Thiên Lỗi
thâm trầm cùng lo lắng, lời của anh ẩn nhẫn mấy phần, cuối cùng lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Không có việc gì... Tôi chỉ là có điểm cảm khái...
Cảm khái hai mươi mấy năm trước, tôi thất thủ đem anh đẩy xuống vách
núi... Tạo cho chúng ta cả đời cừu hận! Giả như... Giả như... Tôi ở khi
đó, chậm rãi hướng anh giải thích tôi hiểu lầm, tôi tin anh sẽ rõ. Giả
như tôi ở cuộc sống tương lai, hướng anh chậm rãi giải thích, lý tưởng
của tôi, hoài bão của tôi. Tôi tin, anh sẽ cùng tôi cộng đồng tiến
thoái. Rõ ràng có nhiều thời khắc như vậy... Lại phải chờ tới người kia
lúc thừa thụ tuyệt đối cô độc, mới nghĩ tới một điểm... Mặc kệ anh hận
tôi thế nào! Anh yên tâm, tôi cứ làm việc lại hèn hạ vô sỉ, tuyệt đối sẽ không... Cũng không có tư cách tiến vào gia đình của anh, cướp giật
điểm ấm áp cuối cùng kia của anh!""... ... ... " Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cổ tay Trang Hạo Nhiên, vẫn như cũ thật sâu nhìn về phía cậu ta. "... ... ... " Trang Hạo Nhiên thâm trầm nhớ tới hôm nay phát sinh
tất cả, thiên ngôn vạn ngữ lại nuốt ở nơi cổ họng, vô pháp đối diện tiền nhân nói ra chân tướng... Bởi vì anh từng như vậy yêu thương sâu sắc nữ nhân kia... Nữ nhân còn hơn cả tính mạng của anh... Cũng là tính mạng
lớn nhất của anh... Chính là bởi vì hồi ức như vậy, là trầm trọng cùng
mệt mỏi... Tưởng Thiên Lỗi lúc này, cũng chỉ là đau lòng cùng trầm mặc, vẫn như cũ nghi ngờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên! !Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, chỉ là trầm mặc xoay người, kéo
âu phục màu trắng của mình, mặt trên còn cất giấu vết máu, trên vai của
mình còn cất giấu một viên đạn, đó là anh căn bản nên vì Như Mạt đỡ viên đạn kia... Không vì cái gì khác , chỉ vì ca ca một điểm hoàn chỉnh tâm
tình... Thế nhưng anh cuối vô lực vãn hồi... Yếu ớt , yếu ớt ... Anh hơi có vẻ mệt mỏi cùng vô lực tay cầm âu phục, ẩn giấu điểm vết máu, chậm
rãi đi về phía cửa lớn phòng làm việc... "Hạo Nhiên! !" Tưởng Thiên Lỗi lại nghi hoặc cùng lo lắng nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên! !Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, mà là như vậy trầm trọng cùng bất đắc dĩ đi ra ngoài... Tưởng Thiên Lỗi nhưng chỉ là nghi ngờ đứng ở cạnh cửa, nhìn về phía
bóng lưng Trang Hạo Nhiên, cuối cùng vô lực không nói luận cái gì... ***Mưa rền gió dữ, chúng vách núi xử phi thiểm mà đến, trận tiếng súng, rung trời vang động lên... Trang Hạo Nhiên thân thể có vết thương do đạn bắn, trong nháy mắt lại ôm chặt Như Mạt trúng đạn, cúi xuống phía dưới, đau lòng mà khẩn trương nhìn về phía cô, kêu to: "Như Mạt —————— "Như Mạt sắc mặt tái nhợt, miệng tràn ra máu tươi, hai tròng mắt chiết xạ ra ngày đó lệ quang, yếu ớt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vươn tay
run run rẩy rẩy tay cầm một góc âu phục của anh, thân thể cuối cùng lại
co quắp, kịch liệt chịu đựng thống khổ, rơi lệ khóc nhìn về phía Trang
Hạo Nhiên, thống khổ hối hận... Run run rẩy rẩy từng chữ từng chữ nói:
"Nói cho Thiên Lỗi... Nói tôi yêu anh ấy... Tôi yêu anh ấy... Tôi sẽ
dùng linh hồn đời đời kiếp kiếp, đi đổi anh ấy một điểm tịch mịch cùng
cô độc... Thỉnh từ nay về sau, hảo hảo mà làm bạn nam nhân này... Tôi
sai rồi... Tôi... Sai rồi... Chỉ mong tôi cùng với anh ấy muôn đời giữa
luân hồi, không bao giờ gặp gỡ nữa... "Như Mạt kiếp này nói xong, khóe mắt cuối cùng chảy xuống nước mắt, tay liền vậy rơi vào giữa nước mưa...