Sau giữa trưa, mùi thơm thịt dê nướng, theo âm thanh xì xèo vang dội, bay khắp nơi ! !Đám người Tô Lạc Hoành cùng Trần Mạn Hồng vẫn nhớ kỹ con cá sấu kia, run
rẩy ngồi tại chỗ, mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía sân sau, lập tức cảm thấy bóng cây thật sâu, làm cho người có chút lo sợ, đúng lúc này, nghe được bên trong viện truyền đến tiếng của công nhân khoa trương la hét,
mọi người lập tức có chút nghi ngờ, lại tập trung tinh thần nhìn vào
trong, Lãnh Mặc Hàn luôn luôn bình tĩnh, ngồi ở ghế mây, nghe âm thanh
này, cũng hơi nghiêng mặt, nhắc mí mắt nhìn vào bên trong, nhưng chỉ
thoáng nhìn như vậy, anh ngẩn ra! !"Không cần như vậy chứ! ?"
Trần Mạn Hồng trợn to hai mắt, nhìn trong sân, kinh ngạc, cũng nổi da
gà, loại người giống như cô, nhìn thấy có người ăn món như vậy, cũng lo
lắng bị sét đánh, nếu hôm nay lão đầu bếp tới, nhất định sẽ treo cổ chết cho xong ! ! Nhã Tuệ và Tiêu Đồng, còn có đám người Lâm Sở
Nhai, Tô Lạc Hoành như bị người điểm huyệt, trừng to mắt nhìn cảnh tượng này, da gà cũng nổi lên, trong lòng suy nghĩ, đây chẳng qua là ăn một
bữa cơm... ... "Hắc! ! Hắc! ! Hắc! ! !" Ba công nhân cao to
khiêng một con cá mú khổng lồ cực kỳ quý giá ở biển sâu Trung Quốc dùng
màng giữ tươi bao lại, lại có tên là Long Độn, là loại cá nổi tiếng bổ
dưỡng điều trị cao huyết áp, bệnh động mạch vành, cholesterol cao và các bệnh khác! Toàn thân của nó trên dưới đều là báu vật, từ đầu cá đến
thân cá, má cá, vảy cá, vân vân, đều có tác dụng bổ dưỡng cực lớn! ! Hơn nữa nhìn đỉnh đầu con cá này sừng nhọn, cũng biết đây là Long Độn Hoàng nổi tiếng ! ! Này phải mất bao nhiêu năm, mới ra được một cái con cá
như vậy! ? ! Lão đầu bếp từng làm qua đủ loại tiệc hải sản, lấy giá tiền khách sạn năm sao là 120. 000 đồng ! Lúc ấy cả bữa tiệc cá chiêu đãi
tổng cộng là ba mươi người khách ! Con cá kia chỉ mới 1m50 ! Hiện tại,
dài hơn hai mét, khoảng hai trăm cân, mấy người ăn? ? !Lãnh Mặc Hàn lập tức nhìn con cá dài hơn hai mét, thái độ của anh cũng có chút chống đỡ không nổi rồi !Người khách sạn đều biết, bữa tiệc cá Long Độn còn có tên là ... ... . "Đồ Long yến""Đến đây, đến đây! !" Chu Trường Dũng thừa dịp công nhân thở hổn hển khiêng
con cá kia đi tới, lập tức bảo một công nhân khác kéo tấm thớt dài hai
mét, đặt ở trước mặt, chờ thả con cá dài hai mét xuống, ông lập tức nhận lấy một cây dao nhỏ sắc bén, đứng ở trước con Long Độn nặng gần hai
trăm cân, khí thế quân phiệt đời sau, làm cho ông bùm một tiếng, phát ra hơi thở vô hạn, mở trừng hai mắt, như Tiểu Lý Phi Đao, giơ con dao lên
phóng qua người con cá cắt mạnh qua, móng tay của người đàn ông này còn
lớn hơn vảy cá, giống như Mạch Tử, toàn bộ nghiêng về một bên cắt ra !
Công nhân nhanh chóng tiếp được, lập tức cầm đi chiên dầu! ! !"Bản lĩnh thật tốt ! !" Tô Lạc Hoành trợn to hai mắt, thật ra đã hoảng sợ! !Chu Trường Dũng nhìn đám người Tô Lạc Hoành hào sảng bật cười, trên mặt lại ngưng khí thế, mở trừng hai mắt, giơ tay quét qua, vảy trên thân con
Long Độn này, thành từng mảnh bung ra, lại sai người đưa đi chiên dầu,
nhanh chóng sai người lấy ba củ nhân sâm sáu trăm năm trong nhà, kỷ tử
vương, táo đỏ Tân Cương và vị thuốc quý giá chuẩn bị hầm canh cá Long
Độn! ! ! Nhà giàu chính là ăn cá như vậy đấy! ! ! !"Có dê thì có cá! ! Như vậy mới có thể ăn ra tươi ! Mặc dù bửa tiệc này không thể để
cho mọi người sống lâu không già, nhưng nếu không xảy ra chuyện lớn cũng có thể sống lâu trăm tuổi rồi !" Chu Trường Dũng nói xong, vung dao,
trợn mắt, cắt xuống đầu cá, gở má cá xuống, hầm rau mùi tây, lại sai
người lấy gan cá quý giá, dùng để xào lăn rượu ngọt, đưa cho Bác Phúc
một phần! !Đám người Lâm Sở Nhai nhìn Chu Trường Dũng đã trợn
mắt há mồm, Trần Mạn Hồng càng chống đỡ không được, đúng lúc này, thấy
Lâm Phượng Kiều đã sai người bưng ra từng phần món ăn mình làm, ví dụ
như tổ huyết yến thượng đẳng Hoàng gia Thái Lan, trải qua chiên dầu
xong, xếp tròn giống như bánh, chỉ tưới một chút sữa ong chúa... ... Cô không nhịn được giơ ngón tay ngọc thon thon, nhấc lên tổ huyết yến
đã chiên dầu, trợn to hai mắt, muốn khóc nhìn xung quanh, đây là huyết
yến thượng đẳng... ... Lâm Phượng Kiều vừa bày trứng cá muối
sủi cảo xuống, vừa nhìn về phía Trần Mạn Hồng, nhìn vẻ mặt cô, không
chừng chưa từng nhìn thấy, liền cúi người cười nhìn hướng cô nói: "Cô từ từ ăn! Đây là lúc chúng tôi đi Thái Lan làm ăn, Quốc vương đưa cho
chúng tôi, nói loại nhân sâm của chúng tôi rất tốt! Từ từ ăn !" Trần Mạn Hồng muốn khóc nhìn bà ... ... Từng món ăn lại bày ra từng phần từng phần càng đặc sắc, lúc này, trong thôn có một số người già nổi tiếng ngửi được mùi thơm, rối rít nở nụ cười từ phía sau núi đi ra, nhìn Chu Trường Dũng cười nói: "Ông Chu, hôm nay
trong nhà vừa có Kim Ngọc Mãn Đường, vừa có Đồ Long yến, có phải con rể
tới rồi hay không?"Đám người Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành thấy có người già tới, rối rít đứng lên, tỏ vẻ lễ phép gật đầu, Lãnh Mặc Hàn
liền cũng im lặng đứng lên, cũng nhìn mọi người gật đầu một cái... ... "Ha ha ha ha ha... . " Chu Trường Dũng vừa cầm dao, ngồi xổm
trên mặt sàn làm cá, vừa cười nhìn về phía đám người Lâm Sở Nhai, nói:
“Nếu như tôi có con rể đẹp trai thế này thì thật tốt ! Những người này
đều là cấp trên của Tiểu Nhu ! Tới đây chơi một chút! !"Trương
Hoa lập tức rất cung kính và lễ phép đi tới, mời tất cả người lớn ngồi,
cười nói: "Nhà chúng tôi mới vừa nghĩ làm xong rồi sẽ đi mời tất cả
người lớn tới đây ăn! Nghĩ tới bây giờ trời vẫn còn nắng... ... ""Vẫn là con rể Chu có hiếu hiểu chuyện ! Gọi một cái là được, sau này ông
Chu cũng không cần bận rộn chuyện như thế nữa. Bảo Tiểu Nhu nhanh lên,
lần trước trong nhà lão Lý không phải có một tên nhóc, mới ra nước ngoài trở về chưa bao lâu, liền cùng Tiểu Nhu xem mắt sao? Ông xem con rể này như thế nào? Lão Lý vẫn phiền chúng tôi tới hỏi một chút!" Ông già vừa
ngồi xuống, vừa cười nói. Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, im lặng ngồi xuống không lên tiếng. Chu Trường Dũng vừa cười cầm dao chặt cá, vừa nói: “Tôi nhìn tên nhóc kia
tạm được! Số học không biết thế nào ? Trương Hoa chúng tôi số học cũng
rất tốt, hầu như không cần máy vi tính, liền biết tôi đã kiếm bao nhiêu
tiền! Giúp tôi buôn bán không ít việc. "Ha ha ha ha! Mọi người cùng nhau nở nụ cười. Trương Hoa ngồi ở một bên, vội vàng khiêm tốn bật cười, nói: “Cha, cha đừng
trêu chọc con, đây chỉ là số học đơn giản, người bình thường cũng làm
được! Đây là coi như là phụ giúp buôn bán, con ... . . Con không biết
kiếm tiền, chỉ nhìn cây nông nghiệp một chút... ... "Mọi người cùng nhau bật cười. Lâm Phượng Kiều lại rất hài lòng với người con rể này, vừa giúp chồng bỏ
thêm cá vào nồi canh, vừa cười nói: “Nhà chúng tôi kể từ khi có Trương
Hoa, rất nhiều việc cũng yên ổn. Đứa nhỏ này rất có hiếu, thông gia lại
tốt. Tôi liền nghĩ không biết Tiểu Nhu có may mắm tìm được người chồng
như vậy hay không... ... ""Con bé Tiểu Nhu khuôn mặt tròn
trịa, có may mắn ! !" Một ông già cười nói xong, liền nhìn xung quanh
một chút, ngạc nhiên hỏi: "Ôi, nói lâu như vậy, sao lại không thấy Tiểu
Nhu? Nó đi đâu rồi ?"Lâm Phượng Kiều cùng Chu Trường Dũng cũng
dừng lại, nhìn xung quanh một chút, cũng ngạc nhiên nói: "Đúng rồi! Con
bé này đi đâu rồi? Đồng nghiệp đều tới, lâu như vậy cũng không trông
thấy người?" Lãnh Mặc Hàn cũng hơi nhắc mí mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút... ... Trương Hoa bật cười, nhìn mọi người nói: “Cô ấy nói đuổi vịt cả ngày, chảy mồ
hôi, đi lên trên lầu tắm. Lập tức đến ngay... ... "***Ngôi lầu nhỏ bằng gỗ, ở gần cây nhãn long trăm năm, dưới bóng râm, sớm bị từng trận gió mát... ... "Phịch!" Một gian phòng lầu hai, cửa phòng tắm phịch một tiếng mở ra! !Tiểu Nhu mới vừa tắm xong, trên mặt hồng hồng, khoác tóc dài ướt tí tách,
thân thể chỉ bao lấy một cái khăn lông trắng, lộ ra bả vai trắng nõn
thon gầy, cùng bộ ngực như ẩn như hiện, chân trần đạp sàn nhà bóng loáng đi ra, thật mộc mạc, ngây ngốc đi tới trước tủ treo quần áo nho nhỏ,
nhanh chóng mở ra, vội vàng nhìn bên trong, chỉ có mấy cái váy cuối thu, quần áo lạnh, mẹ đã thu lại... ... Cô một tay che khăn lông
trước ngực mình, vừa vươn tay, quét từng bộ váy cùng áo đơn giản của
mình, nhưng vẻ mặt lộ ra ngượng nghịu, hai mắt liếc trái liếc phải,
không biết chọn cái nào được, liền lấy ra từng cái váy màu hoàng, lục,
xanh, hồng, trắng, đứng ở trước gương so sánh, nhìn trái phải đều không
trúng ý... ... "Tiểu Nhu ... ... " Tiếng của Lâm Phượng Kiều từ dưới lầu truyền đến. "Vâng ! !" Tiểu Nhu xách theo quần áo, đi tới bên cửa sổ, đứng ở bên cạnh bóng cây nhãn long rọi vào, đáp lớn. "Sắp ăn cơm rồi... , mau xuống đây!" Lâm Phượng Kiều lại gọi !"Vâng!" Tiểu Nhu vội vàng đáp lời, sau đó rất gấp gáp, chân trần chui vào trong tủ treo quần áo, chọn trái chọn phải, liền chọn một cái váy ren ngắn
màu xanh dương cổ lá sen lúc tết mẹ mua cho mình, bên ngoài khoác một áo khoác len mỏng màu trắng, đơn giản sấy khô tóc dài, liền vội vàng mang
giày đáy bằng màu trắng, mới vừa muốn đi ra phòng, vẫn đứng ở trước cửa, trên mặt không khỏi xấu hổ va do dự một lát, mới lại đi tới trước gương bên tủ, nét mặt lộ ra ngây ngô, nhìn mình trong gương, không khỏi cảm
thấy dáng vẻ có một chút tươi mát, hai mắt của cô lại loé lên một chút
ánh sáng màu hồng dịu dàng, cắn chặt môi dưới, dừng lại một lát, mới có
chút căng thẳng đi ra ngoài... ... Bên ngoài sân!Lãnh Mặc Hàn đang ngồi một mình ở ghế mây bên ngoài, hết sức lễ phép và cung kính nhận lấy một chùm nho Muscat Lâm Phượng Kiều đưa tới, khẽ mỉm
cười, mới bỏ vào trong miệng, lại nghe được một tiếng bước chân nhẹ
nhàng, nghe nói Tiểu Nhu tới, tay anh cầm quả nho, dừng lại, ánh mắt
thoáng lóe lên, mới nghiêng mặt, nhìn thấy trong sân, đi ra một cô gái
quần áo tươi mát, xõa tóc dài đến eo, có chút xấu hổ và ngây ngô, dịu
dàng đứng ở trước cổng vòm sân nhỏ, mắt to sáng ngời, nở nụ cười xấu hổ, đỏ mặt nhìn mọi người... ...