Ban đêm, mưa phùn bồng bềnh! Khách sạn Á Châu, bởi vì sắp bắt đầu thi đấu chuyên gia hầu rượu, tối nay rất nhiều nơi thực hiện giới nghiêm, thậm chí bởi vì Chính Phủ ủng hộ, mà
phái tới rất nhiều đặc cảnh, tuần tra bên ngoài, bảo đảm cả hiện trường
thi đấu tiến hành thuận lợi! ! Đại sảnh! ! Một cơn gió lạnh thật mạnh mẽ lùa vào ! Nhân viên tiếp tân và quản lý Đại sảnh còn có phó
quản lý đại sảnh, mặc vào thêm áo khoác dày màu trắng phòng đồng phục
mới đưa tới, đều đang nói tối nay nhiệt độ đột nhiên giảm xuống càng lúc càng thấp, làm cho lạnh càng thêm lạnh, bọn họ vừa nói chuyện, vừa thở
ra khí lạnh, bởi vì nơi gần bờ biển, nhiệt độ hơi thấp hơn vài lần so
với những nơi khác! ! Lúc này Nhã Tuệ mới vừa ở văn phòng đi ra, vẫn mặc đồng phục màu trắng, cùng người phụ trách bộ phận kinh doanh
rượu, người phụ trách hầm rượu, quản lý, cùng nhau kiểm tra hầm rượu,
lúc này Từ Trạch Minh là quản lý quầy tiếp tân, cũng phải cùng nhau cùng đi qua ! ! Mọi người che dù, đội mưa lạnh, cùng nhau đi tới hầm rượu! !"Kì lạ!" Từ Trạch Minh tay chống cây dù, cùng Nhã Tuệ đội gió mưa lạnh lẽo
đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn sang mấy quản lý khác, nói: "Tại sao
đột nhiên phải tuần tra hầm rượu cứ ba giờ một lần! ? Hay tạm thời đổi
phương pháp! Làm cho tôi không hiểu ra sao! Rõ ràng cũng có thể tan
việc, tối nay giống như trực ca đêm! Vợ tôi gọi điện thoại tới kiểm tra, còn tưởng rằng tôi lại cùng nữ nhân viên phòng ăn đi uống rượu!" Mọi người nghe, bật cười một trận! Nhã Tuệ vừa đi về phía trước, cũng vừa hơi lộ ra ngạc nhiên suy nghĩ một
chút, nhìn con đường nhỏ đi thông hầm rượu, quanh co khúc khuỷu, rất ẩm
ướt, đèn đường hai bên chiếu rọi vũng nước trong suốt, cô liền tùy ý nói một câu: "Có phải là... ... Bởi vì trời mưa, sợ hầm rượu có chút ẩm ướt hay không?" Phốc! ! Mọi người lại cười một trận,
nhất là Quản lý Trần trông coi hầm rượu, anh sảng lãng cười nói: "Tôi
trông coi hầm rượu nhiều năm rồi, mỗi lần trời mưa đã phát điên xông vào bên trong, bên ngoài ướt đẫm, bên trong khô ráo đấy!" Mặt của
Nhã Tuệ lập tức đỏ bừng, nhìn xung quanh quản lý và Tổ trưởng đều đang
không nhịn được cười, sau lưng mấy người trợ lý đi theo cũng không nhịn
được cười, liền có chút bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi! Tôi chỉ nói đùa! Không phải nói đùa sao! Ghét!" Quản lý hầm rượu, Quản lý Trần
vẫn nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Cô cũng không biết! Núp ở trong hầm rượu là một chuyện vô cùng thú vị! Nhất là lúc gió to mưa lớn, sóng biển vỗ
thẳng vào vách tường hầm lưu trữ, sẽ truyền đến từng trận tiếng gõ cửa
thật giống như người không lồ trong Harry Potter, cạch, cạch, cạch, cạch ! Có đôi lúc những thùng rượu cũng sẽ hưởng ứng âm thanh kia, cạch,
cạch, cạch, cạch! Làm cho nhân viên nữ chúng ta ở trong hầm rượu, hoảng
sợ đến nói không ra lời! !" Anh lại cười thoải mái một trận ! ! "Thật không ?" Nhã Tuệ có chút tin tưởng! "Thật!" Quản lý Trần trực tiếp đáp lời! ! "Cô nghe anh ấy nói khoác! ! Người nào không biết anh ấy là thần nói khoác của Khách sạn Á Châu!" Từ Trạch Minh không nhịn được bật cười nói. "Ôi, tôi nói thật đấy !" Quản lý Trần vừa che dù, đi về phía hầm rượu không xa, vừa cười nói: "Không
tin mọi người đi vào nghe một chút! Nhất là gần đây hầm rượu dưới đáy
biển chúng ta sắp khởi công, liên thông với bên này của chúng ta đấy! Âm thanh cạch, cạch, cạch kia, gõ thật dễ nghe! Bởi vì hầm rượu dài, có
hơn sáu trăm hang động nhỏ, cho nên hồi âm rất thú vị! Có lần thư ký của tôi thừa dịp tôi không chú ý, mấy con bé chuồn êm đi vào chơi! Còn cầm
điện thoại di động, nấp ở trong động phát tình ca, bài hát này có thể ở
bên trong hát hơn sáu trăm lần!" Phốc! ! Lần này Nhã Tuệ không nhịn được bật cười, biết anh nói khoác rồi ! "Cô thấy chưa? Chính là nói khoác có đúng không?" Từ Trạch Minh không nhịn được trêu cô! ! "Vậy thì vào xem một chút!" Quản lý Trần không phục, dẫn bọn họ cùng đi tới
lối vào hầm rượu, nhìn hầm rượu đã phái hơn mười người canh giữ, trong
đó có 20 người, mặc đồ rằn ri, tay cầm súng máy, cùng bọn họ tiến vào
hầm rượu... ... Hầm rượu thật sâu thật dài, ngay chính giữa
vẫn là mấy chục ngọn nến đỏ thẫm đang cháy, rất dịu dàng chờ đợi, mà
xung quanh thùng gỗ sồi nặng vài tấn rất uy nghiêm đặt hai bên trái
phải, Quản lý Trần dẫn các Quản lý, Tổ trưởng cùng nhau đi vào bên
trong, không nhịn được ở trong đêm khuya mưa rơi, ngâm nga 1 ca khúc,
tay cầm đèn pin tia tử ngoại, nguồn ánh sáng không dễ dàng ảnh hưởng
chất rượu trong bình, nhưng hơi tối một chút... ... Nhã Tuệ
đi dọc con đường quanh co tiến vào bên trong hang sâu, quả nhiên nghe
được âm thanh tương tự búa sắt gõ mạnh vào trụ sắt, âm thanh kéo dài hết sức lâu, giống như thời cổ đại truyền đến, xung quanh hang sâu mỗi sáu
bước, cũng mở đèn tia tử ngoại, cô vừa thần kỳ đưa ngón tay ngọc thon
dài, vuốt ve những vách tường lồi lõm nhấp nhô, trong lòng cô từ từ lắng đọng, thậm chí cảm thấy hơn sáu trăm hang sâu truyền tới tầng tầng mùi
rượu, không ngừng xô về phía mình, giống như nâng linh hồn của mình lên, cô không nhịn được dịu dàng mỉm cười, nói: "Tôi đã từng xem qua một bộ
sách rượu đỏ, nói: đồng hồ thuộc về thời gian, chuông thuộc về năm
tháng. Đồng hồ là dụng cụ đo sinh mạng con người, ghi lại nhịp đập trái
tim của con người. Mà tiếng chuông là không thuộc về bất cứ ai. Khi
chuông gõ vang, đồng thời cũng vang lên lịch sử mênh mông trong hồi ức... ... Quả nho hoàn toàn giống như đồng hồ, ghi chép bốn mùa năm đó,
mà hầm rượu chịu trách nhiệm chưng cất rượu truyền thống giống như tiếng chuông vang năm tháng, thanh xuân của nho trôi qua, nhưng hầm rượu vẫn
còn... ... " "Ơ?" Từ Trạch Minh vừa đi tới khu rượu sâm banh nguyên chất của Pháp, vừa đi vừa xoay người, nhìn cô cười nói: “Tối nay Quản lý Lưu của chúng ta chợt có hứng thú làm thơ à?" Mặt của
Nhã Tuệ vừa đỏ bừng, đứng ở một góc trong bóng tối, hơi lộ ra mấy phần
mềm mại xoay người nhìn Từ Trạch Minh, cố ý cười nói: "Anh và Quản lý
Trần mỗi ngày nói dốc, cũng không cho phép tôi nói thật một câu! Tôi nói thật... ... Nếu như trong lòng có người, nên nhanh chóng thổ lộ!
Nếu như có người cần nói xin lỗi, nhanh chóng nói xin lỗi, có người cần
nắm bắt, thì nhanh chóng nắm bắt, mặc kệ anh ta đang ở... ... hoặc
không có ở đây... ... Bởi vì thời gian xem ra có chút vô tình... ... Ngược lại hầm rượu có vẻ trung thành hơn !" Cô nói xong,
tiếp tục từ trong bóng tối đi về phía Từ Trạch Minh, không có lưu ý,
cách cô khoảng 8 centimét, nơi chỗ tối có một khuôn mặt phụ nữ đang khẽ
nở nụ cười nhìn cô, lại im lặng. Nhã Tuệ không có lưu ý, tiếp
tục đi về phía trước, lại không khỏi cảm thấy sau lưng có một trận lạnh
lẽo, cô không nhịn được run rẩy, lại theo đuổi sát bọn Từ Trạch Minh đi
về phía trước... ... Âm thanh búa sắt gõ vào cột sắt, từng hồi truyền đến. "Âm thanh này là bình thường ... ... " Từ Trạch Minh dừng ở ghi chú khu
rượu Haut-Medoc của Pháp, bên ngoài hang động, bởi vì ghi chú không có
từ cấp bậc Tổng Giám đốc trở lên ký tên, không được đi vào, liền không
có lựa chọn đi vào, mà hỏi Quản lý Trần! ! "Bình thường, bình
thường! ! Nơi này âm thanh gì cũng có! ! Được rồi, kiểm tra xong rồi, đi đi đi! Tan việc!" Quản lý Trần giữ ở chỗ này hơn mấy năm, cho tới bây
giờ cũng không có xảy ra chuyện, liền yên lòng xoay người đi vào bên
trong trước, mặc dù Từ Trạch Minh nghi ngờ, vẫn chỉ đứng ở nơi đó nhìn
vào bên trong một chút, liền kéo bả vai Nhã Tuệ đi ra ngoài... ...
Vừa đi vừa nói: "Lạnh quá ! Mau trở về! Ngày mai sẽ rất bận rộn, thi đấu chuyên gia hầu rượu cũng sắp bắt đầu! ! Nghe nói, ngày mai còn có quan
chức tham gia! ! Khả Hinh nhà cô chuẩn bị xong chưa?" Nhã Tuệ
cười khẽ, theo anh đi về phía trước, cũng rất nhớ Khả Hinh, không biết
bây giờ cô đang làm gì, đành phải dịu dàng xúc động, bước lên cầu thang
đi lên hầm rượu, nói: "Hi vọng cô ấy có thể chuẩn bị tốt! Hi vọng thời
tiết trong sáng, tẩy rửa sạch sẽ nước mưa hôm nay !" Nói xong,
hầm rượu lập tức khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có bóng dáng trong bóng
tối, chậm rãi đi ra, nhìn bọn họ từ từ đi xa... ... ***Tòa nhà chuyên gia hầu rượu! ! Đường Khả Hinh như đã khôi phục ý chí chiến đấu, biết thời gian không nhiều
lắm, liền theo bản năng khoác cái chăn, ngồi ở trên bàn đọc sách theo
phong cách Châu Âu trước cửa sổ sát đất, mở đèn bàn cổ xưa, trong ánh
đèn vàng chiếu rọi xuống, cô đeo mắt kính đen, mặc cho trước mặt một
đống sách rượu đỏ mở ra xốc xếch, cô lại vô thức nhớ tới hôm nay Bà
George mở cuộc họp báo công bố phạm vi liên quan đề thi, bà nói đến đề
thi vòng thứ hai, vòng thứ ba, không thuộc phạm vi tham khảo, nhưng bà
lại nhắc nhở, mỗi giám khảo cũng sẽ hỏi mình về vấn đề bọn họ chú trọng! ! Hai tròng mắt của cô nhanh chóng xoay tròn, suy nghĩ đến vấn
đề này, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn trang web rượu đỏ ở trước mặt,
bên trong đều là tài liệu rượu đỏ thế giới, cô lại cau mày, vẫn suy nghĩ vấn đề này, cái gọi là vấn đề chú trọng, là liên quan đến bản thân bọn
họ hay liên quan đến cái gì? Cô đột nhiên nhớ đến lúc trước, Thầy giáo
đã từng tâm sự, giới rượu đỏ ở phương tây, cách nhìn của mỗi người đối
với rượu đỏ đều không giống nhau! Có người đơn giản theo đuổi cực hạn
hưởng thụ của vị giác, có nhiều người bởi vì một chút tín ngưỡng, mang
theo dòng máu Jesus, thậm chí cũng có quan hệ trực tiếp với tôn giáo! !
Thậm chí có một số người, trực tiếp xem rượu đỏ và triết học có mối có
quan hệ nhau! Nhưng mặc dù rượu đỏ có thể khiến người ta phóng khoáng,
nhưng mỗi người đều có thế giới rượu đỏ của riêng mình, có giải thích
sâu sắc đối với rượu đỏ, điểm giải thích này, chỉ thuộc về mình, không
thuộc về người khác! Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, cô lập tức mở tài liệu trên cuộc họp báo, tỉ mỉ xem về các giám khảo chính,
ngón tay từng hồi lật xuống, ghi nhớ kỹ tên của từng giám khảo chính,
sau đó lướt web kiểm tra hành vi, động cơ của bọn họ đối với rượu đỏ và
lịch sử rượu đỏ! ! Khi ngón tay thon dài của cô lật đến tên Trang Hạo
Nhiên, ánh mắt của cô sáng lên, lập tức nghĩ tới: Trang Hạo Nhiên! Anh
là người quen thuộc em nhất sao? Hay vẫn thuộc về thế giới rượu đỏ của
riêng anh... ... Em vẫn không thể hiểu rõ đến cùng? ! ! Anh còn có
bí mật gì sao? Cô gái này lập tức nắm chặt đôi tay, làm dấu cầu nguyện, cúi xuống, thở dốc! ! Ngoài cửa sổ từng trận mưa ào ào rơi xuống, giống như giọt lệ, từ trước cửa
sổ sát đất trong suốt chậm rãi tràn xuống... ... Cái bóng
lưng này, ở trong đêm dài tiếp tục xem tài liệu sắp tiến hành thi đấu,
dần dần, bạn sẽ phát hiện, cô gái trước cửa sổ, thỉnh thoảng đi tới,
thỉnh thoảng đi lui, thỉnh thoảng tay cầm tài liệu rượu đỏ, dừng lại ở
trước cửa sổ sát đất, ngẩng mặt có chút phiền não suy nghĩ chuyện gì,
sau đó không tự chủ đi vào gian phòng... ... Thật lâu thật lâu sau,
phòng khách chỉ còn lại ánh đèn, vẫn dịu dàng phát ra ánh sáng... ... Mà cái bóng dáng kia, không thấy xuất hiện tại trong phòng khách nữa. Sau đó thật lâu thật lâu, khá dài giống như một thế kỷ như vậy, rốt cục cơn mưa cũng đã ngừng! ! Trời... ... Sáng! !