Mười lăm năm trước. Bóng trúc bồng bềnh, một trận gió lao xao thổi đến, chiếu xuống một chút ánh sáng, rất ấm áp rung động lòng người. Thiếu niên áo trắng, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mới vừa từ phòng đọc sách của cha nghe dạy dỗ xong trở lại, nghĩ tới mới vừa nghe cha nói về Tằng Quốc Phiên nhắc nhở lưu truyền cho đời sau, nói rằng nhà người làm quan trong thiên hạ, bình thường chỉ truyền một đời đã suy tàn, bởi vì phần
lớn là con em phô trương nhung lụa, gia đình thương nhân, hay còn gọi là doanh nghiệp tư nhân chỉ truyền lại ba đời, gia đình vừa làm ruộng vừa
đi học, lấy trị nông và đi học làm căn bản, nhưng có thể thịnh vượng năm sáu đời, mà gia đình hiếu thuận, coi trọng chữ hiếu dùng để quản lý một gia đình, có thể kéo dài từ đời này sang đời khác! Con và Hạo Nhiên mặc dù không phải anh em ruột thịt, ở trong mưa gió nhiều năm, Tưởng Trang
hai nhà chúng ta đi tới đời thứ ba, quan hệ còn trên mức người nhà! !
Cha không hy vọng con làm một đứa bé đa cảm mềm lòng, nhưng cũng không
muốn trong lòng con như sắt đá, lạnh lùng tàn nhẫn vô tình! Ít nhất cùng trên thuyền, hẳn nên đồng tâm hiệp lực!Chỉ là, chờ ngày nào đó, con có thể một mình gánh vác một phía, cha cũng sẽ không ngăn cản con
xâm quyền chiếm đất, dù sao tinh thần cùng hợp tác đã hết, cố chấp giữ
lại cũng không dùng được! Nhưng con phải nhớ, mặc kệ con tranh giành thế nào, đều phải quang minh chánh đại, không thể âm hiểm độc ác, hoặc cắt
đứt không gặp nhau, đây không phải là hành động của người quân tử! Cho
nên, ngày nào đó Hạo Nhiên muốn tranh giành của con, tuyệt đối cũng
không thể dùng bất kì thủ đoạn nào! Đến lúc đó cha cùng chú Trang tuyệt
đối sẽ không bỏ qua cho các con! Con muốn tự mình đụng phải bể đầu chảy
máu, cha không phản đối, chỉ cần con dám vì cuộc sống, gánh chịu trách
nhiệm của mình! Phải dũng cảm làm được, thắng, phải thắng cho sảng
khoái! Thua, cũng phải thua đàng hoàng! Như vậy mới nắm giữ được tương
lai của mình trong tay!"Cha! Cha không muốn con và nhà bọn họ hợp tác tốt sao?"Khuôn mặt Tưởng Vĩ Quốc lạnh lẽo, ngưng mắt suy nghĩ, nhìn con trai, dừng lại một lát, mới trầm giọng nói: "Cha hi vọng mọi người có thể hợp tác tốt! Nhưng nếu như không được như mong muốn, con nhất định phải nhớ lời cha
đã nói hôm nay! Mặc kệ như thế nào, con cũng không thể tổn thương Hạo
Nhiên! Nó có thể là đối thủ duy nhất trong đời con ! ! Cũng có thể là
bạn bè duy nhất của con lúc đứng ở đỉnh cao, có thể tháo gỡ một chút cô
đơn trong con !""Con không thích cậu ấy!""Con không phải cần thích nó ! ! Bởi vì các con là đối thủ! Con phải giám sát nó, thúc
đẩy nó, thậm chí quan tâm khống chế nó! Không thể để cho nó tùy ý làm
loạn, làm xằng làm bậy! Thậm chí vào lúc cần thiết, khi nó đối mặt với
cuộc chiến, phải nhanh trí trợ giúp nó ! ! Ví dụ như! ! Nếu như có một
ngày nó bị đánh, con phải nghĩ biện pháp để cho nó hiểu được tự mình
phản kháng, mà không phải thay nó đánh nhau! Muốn cho nó hiểu được, cuộc sống vẫn luôn tự mình chiến đấu! Nếu như con làm cho nó trở nên mạnh
mẽ! Chỉ có đối thủ mạnh mẽ, con mới có thể mạnh mẽ hơn! ! Một ông vua,
trong lòng không có đối thủ, không phải một ông vua tốt! Phàm là người
cảm thấy mình vô địch thiên hạ, đều là ngu xuẩn! Đều là dốt nát! !"Thiếu niên đứng ở bên cạnh bóng trúc, đón gió lạnh thoải mái, nhớ tới ông nội thích nhất một bài thơ: Bát địa khí bất nạo, Tham thiên tiết hà kính,
Bình sinh quan vật tâm, Độc đối thu hoàng ảnh (Tạm dịch: ... . !) Người
suy nghĩ chính trực và tình cảm sâu đậm, không ham danh lợi khí tiết như trúc, vẫn là ông nội dạy dỗ hàng đầu! ! Cậu nghĩ nghĩ, liền tiếp tục
cất bước vòng qua khu rừng trúc, vừa suy nghĩ lời của cha, vừa từ phía
sân sau, đi về phía phòng ngủ của mình... ... Bên trong âm thanh soàn soạt soàn soạt truyền đến. Thiếu niên có chút ngạc nhiên, đi qua hành lang bóng trúc miên man, dần dần
đi tới gian phòng của mình, nghe âm thanh "soàn soạt soàn soạt" trong
gian phòng của mình truyền tới lớn hơn, anh liền nghi ngờ, chậm rãi dừng bước chân của mình, lặng lẽ đứng ở bên cửa phòng, không ngờ xuyên qua
bình phong gỗ đỏ hoa văn sợi, có chút kinh ngạc nhìn thấy trên giường
ngủ bên kia, một đứa bé trai mới sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần dài
trắng, nhưng bên ngoài đắp một cái váy ngắn màu hồng, cả người đầy mồ
hôi, nằm ở trên giường màu xanh đen của mình, không ngừng lăn bên trái,
lại lăn bên phải, lăn giống như trái cầu ! !Thiếu niên ngẩn ra, nhìn đứa bé trai kia trên giường. "Soàn soạt soàn soạt... ... " Đứa bé trai vẫn không hề hay biết, mặc cái
váy nhỏ màu hồng, lăn qua lăn lại ở trên giường, làm cho mặt mũi tràn
đầy mồ hôi, mái tóc ướt đẫm, nhưng vẫn hừng hực chơi đùa, váy nhỏ bị nó
làm cho đầy nếp nhăn ! Thiếu niên sững sờ nhìn đứa bé trai kia
trên giường, không nhịn được hơi ngưng mặt, lại nhìn dáng vẻ lăn xăn
kia, lập tức không nhịn được cúi đầu mỉm cười, nhớ tới lời của cha,
trong lòng không khỏi mềm mại, một lúc lâu lại ngẩng đầu lên, nhìn trên
giường bên kia thì sắc mặt thu lại, thấy đứa bé trai có thể dùng bàn tay nhỏ bé lấy kẹo cao su trong miệng ra, toàn bộ dính trên sách học của
mình, thậm chí còn dính chữ ông nội viết cho mình, cậu quát to một
tiếng, bước nhanh vào, kêu: "Này! !"Đứa bé trai thấy anh trai lớn đi tới, nó lập tức ah một tiếng, nhanh chóng leo ra từ cửa sổ sát đất bên này ! !"Cậu không cần cho đi! ! Để tôi bắt được, cậu nhất định chết chắc rồi! !"
Thiếu niên đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn bóng dáng màu trắng vội vã
biến mất ở trong rừng trúc, cái váy đỏ đắp lên còn phất phơ ! Cậu đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn cái bóng dáng kia, liền không nhịn được cười, thở dài, không muốn để ý tới nữa, liền có chút mệt mỏi xoay người, ngã
xuống giường, nhắm mắt lại, muốn ngủ trưa một chút... ... Thời gian trôi qua một chút, bóng trúc hơi lay động, bên trong phòng ngủ dần dần hơi tối. Đứa bé trai lại mặc váy ngắn, chuồn êm đến trước cửa sổ sát đất, thấy anh
trai lớn đang nằm ở tại trên giường ngủ thật say, ánh mắt nó lập tức
sáng lên nở nụ cười, lập tức ba chân bốn cẳng giống như con chó nhỏ bò
vào, vẻ mặt kích động vui vẻ dùng bàn tay nhỏ bé tay, nắm một cây bút
lông trên bàn, nhúng thật nhiều mực nước, lại nhanh chóng bò lên giường, nhịn cười khanh khách, dùng cây bút lông, ở trên mặt anh trai lớn,
khoanh một vòng con mắt trái, khoanh một vòng mắt phải, điểm lỗ mũi một
chút, miệng vẽ tiếp một vòng... ... Thiếu niên cảm thấy trên
mặt có chút lạnh lẽo, lập tức nhíu chặt mày, mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn thật đáng ghét đang cúi đầu trợn to mắt nhìn mình, cậu cảm giác chán ghét ngồi dậy kêu to: "Cậu làm gì đấy?"Bé trai trừng
mắt, thấy anh trai lớn tỉnh dậy, lập tức giống như con khỉ, ném bút lông một cái, kêu oa một tiếng chạy như bay đi ra ngoài! !"Để cho
tôi bắt được cậu, nhất định ném cậu ra khỏi nhà tôi !" Thiếu niên lập
tức đứng lên, mới vừa muốn đuổi theo ra ngoài, lại thấy mặt của mình
trong kính toàn thân, đã vẽ như hát tuồng, cậu lập tức tức giận bất đắc
dĩ nhìn cả khuôn mặt mình, cắn răng nghiến lợi đưa chân dậm bút lông
trên đất, thề bắt được nó nhất định phải giết chết nó ! !***Trong rừng cây! !Truyền đến tiếng mấy đứa trẻ đánh nhau, bé trai bị mấy anh trai lớn đè ở trên
người đánh một trận, con mắt trái, má phải bị đánh đến sưng đen, thậm
chí khóe miệng rỉ máu, thế nhưng nó vẫn liều chống đỡ, níu chặt cổ áo
một đứa bé, trong lòng âm thầm thề, sau khi lớn lên nhất định phải kết
giao bới một người bạn rất biết đánh nhau! Nó vừa níu chặt cổ áo thằng
bé lớn, vừa đỏ mắt kêu to: "Chờ anh trai của tôi tới, đánh chết các
người! !""Mày không có anh trai! !" Đứa bé lớn không nói hai lời, liền đè đứa bé trai, vung tay từng quyền nện trên mặt của nó !"A!" Đứa bé trai bị đánh đến mặt lệch đi, nhìn thấy thiếu niên đang đứng ở
một bên trong rừng cây, có chút kinh ngạc nhìn mình, nó trợn to hai mắt, nhìn thiếu niên! !Thiếu niên đứng ở bên cạnh bạch dương, tay
nắm chặt một thân cây, nhìn đứa bé kia bị người đè ở trên người, trên
mặt sưng đỏ, chảy máu, chảy mồ hôi, cậu trầm ngâm một lát, ngay lập tức
cắn răng xoay người đi khỏi... ... Đứa bé trai nằm trên mặt đất, ánh mắt mất mát nhìn anh trai đi xa, đôi bàn tay nhỏ bé không còn hơi sức buông xuống. Mấy đứa bé lớn lập tức đè đứa bé trai ở trên đất lại đánh một trận, đứa bé
trai cũng cắn răng, chống mạnh bò dậy cùng bọn họ ác đấu, cho đến khi nữ giúp việc của mấy gia đình chạy tới ngăn cản, mới thở bình thường,
không đến bao lâu, mấy đứa bé lớn lại ở trong rừng trúc trò chuyện vui
vẻ, chơi chung một chỗ, lập tức nhìn thấy một bóng trắng phía trước,
ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy một người thiếu niên, tay cầm một cây gậy bóng chày, không ngừng đập vào lòng bàn tay của mình, mới nói:
"Chúng mày tới đây hết cho tao ! Hoặc là tao đánh chúng mày một lần,
hoặc là chúng mày để cho tao đánh một trận! ! Lựa chọn một trong hai !
Chúng mày có thể tùy tiện lựa chọn!"Không đến bao lâu, trong rừng trúc truyền đến từng trận tiếng kêu to a a a"Gió tanh mưa máu!"Tiếng kêu này xuyên qua rừng trúc, bay tới tương lai thật lâu thật lâu... ... Văn phòng Tổng Giám đốc!Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, không nhịn được nhớ tới những
chuyện cũ này, tâm trạng không khỏi thong thả, cúi đầu bật cười, quá khứ có các loại không vui, cũng có một chút hài hước và vui vẻ không xóa
được, hai mắt thâm thúy của người đàn ông này lóe lên, không nhịn được
nhìn bầu trời phản chiếu ánh sáng xanh, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới đưa
ra đề nghị với mình, anh lại nở nụ cười châm biếm, lắc đầu một cái... ... Tiếng gõ cửa vang lên. "Vào đi!" Tưởng Thiên Lỗi ngồi thẳng người, mặt ngó bàn làm việc, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu. Đông Anh mỉm cười đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tổng Giám đốc! Tổng
Giám đốc Trang đã thay quần áo xong, chuẩn bị đi ra khách sạn, đến phía
trước bờ biển của chúng ta bơi lội!"Tưởng Thiên Lỗi lập tức
ngẩng đầu lên, nhìn Đông Anh, trên mặt không nhịn được hiện lên một chút nụ cười hả hê, không thể không nói, thật ra trong lòng của anh có chút
vui sướng bỏ đá xuống giếng, thậm chí nghĩ tới, Trang Hạo Nhiên! Cậu
cũng có hôm nay! !Phủ Thủ tướng! !Lạnh quá! !Lúc hoàng hôn Đường Khả Hinh chợt cảm thấy thời tiết hơi rét lạnh, liền
không tự chủ cầm một cái áo khoác lông choàng lên, mới vừa xuống lầu,
vừa lúc nhìn thấy Thủ tướng cùng Tô Linh và Tô Thụy Kỳ, cả nhà đang
ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách trò chuyện vui vẻ, quản gia đang
trong trong ngoài ngoài bận rộn bữa ăn tối, cô liền mỉm cười đi xuống,
lễ phép chào hỏi: "Chào Thủ tướng, chào chị Tô... ... ""Mau
tới đây!" Tô Thụy Kỳ ngồi ở trên ghế sa lon, nở nụ cười gọi Đường Khả
Hinh ngồi xuống, biết thời tiết hơi lạnh, liền nhận lấy trà táo đỏ quản
gia đưa tới trước, đưa tới trong tay của cô, mới cười nói: "Uống trước
một chút trà, làm ấm thân thể, xem tài liệu cả ngày cũng mệt mỏi rồi !""Vâng... ... " Đường Khả Hinh cũng cảm thấy có chút lạnh, liền ngồi ở bên
cạnh Tô Thụy Kỳ, không khách sáo nhận lấy trà táo đỏ. Thủ tướng nhìn Khả Hinh khéo léo như vậy, mỉm cười gật đầu một cái. Lúc này, trên mặt Tịnh Kỳ nở nụ cười hết sức hài hước, bước ra, thậm chí có chút không dám tin tưởng mình mới vừa nghe được từ chỗ Thục Dao... ... "Tịnh Kỳ?" Tô Linh ngạc nhiên nhìn Tịnh Kỳ, cười hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy? Nói nghe một chút!"Mọi người cũng đều nhìn cô. Tịnh Kỳ cung kính đứng ở bên cạnh Thủ tướng, trong tay nắm một hộp điều
khiển TV từ xa, không nhịn được cười nói: "Hôm nay tôi nghe được một
chuyện hết sức buồn cười và kinh ngạc! Thục Dao mới vừa gọi điện thoại,
cô ấy nói tối nay không có cách nào tới đây, bởi vì nghe nói Tổng Giám
đốc Trang muốn ở trước mặt truyền thông và tất cả nhân viên, một mình
bơi mùa đông hai hải lý! !"Phụt ! ! !Đường Khả Hinh uống trà táo đỏ nóng hổi, lập tức phun ra, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tịnh Kỳ, nói: "Cái gì? Chị nói cái gì? Bơi mùa đông! ? Trời lạnh như thế
này?"Tô Linh nghe tin tức như thế, cũng lập tức hoảng sợ, tự
nhiên vẻ mặt cảm động và thán phục thật sâu, nói: "Tổng Giám đốc Trang
thật là người lãnh đạo hiếm có! ! Càng là thế hệ sau của nhà quyền quý
khó được! Nhớ năm đó ông cụ Tưởng và ông cụ Trang cũng từng vì thể hiện
khí phách và quan hệ hợp tác cứng rắn như sắt, ở trước mặt hàng trăm
ngàn công nhân viên, tự mình nhảy vào trong biển băng hàn, bơi hai hải
lý, giai thoại này lập tức được lưu truyền! ! Hôm nay có thể may mắn
nhìn thấy Tổng Giám đốc Trang kế thừa hai người sáng lập, mở ra khí
phách hùng phong, bơi lội hai hải lý! Thật là khiến cho người ta sôi
trào hưng phấn!"