"Tô Thụy Kỳ? Sao anh ở chỗ này?" Đường Khả Hinh nói xong, liền vội vàng ngồi xổm người xuống, nhặt bút lông dính bụi trên đất... ... Tô Thụy Kỳ nghe lời nói ngớ ngẩn này, không nhịn được mỉm cười, mặc cho bóng trúc chiếu xuống, rơi vào trên khuôn mặt đẹp trai của anh, hòa vào hơi thở bác sĩ, tô đậm tâm hồn anh tỏa ra dịu dàng và sức hấp dẫn của đàn ông không tả được, trên đầu ngón tay trắng nõn, còn lộ ra một chút mùi thuốc etanol, anh sáng nay mới vừa tan việc về nhà, liền nghe quản gia nói Đường Khả Hinh tới, anh sửng sốt ước chừng ba phút, ngây ngô đứng ở trên sân cỏ, không nói ra lời... ... Cho đến khi Dì Tinh ở trước mặt của anh quơ quơ tay nhiều lần, anh mới phục hồi tinh thần, nhất thời người này giống như có một chút lúng túng, căng thẳng, nhưng lại không khỏi lộ ra một chút ngọt ngào và vui mừng, thật lâu thật lâu, mới ngẩng mặt nở nụ cười. Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn sách, tay cầm bút lông, khứu giác nhạy bén làm cô nhất thời xoay người, hai mắt trợn to nhìn Tô Thụy Kỳ Kỳ hỏi ngay: "Anh mới vừa từ bệnh viện trở về sao? Trên tay còn có mùi etanol... ... "Thủ tướng nghe nói như vậy, cũng chậm rãi quay mặt sang, nhìn cháu trai. "Ừ, mới trở về. Ông nội, chào buổi sáng... ... " Trên mặt Tô Thụy Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, đáp nhỏ một tiếng, mới bước qua sân cỏ phủ kín lá trúc xanh, đi về phía trước bàn sách cổ kính màu nâu, cúi mặt nhìn trên giấy Tuyên Thành, chữ viết của Đường Khả Hinh xinh đẹp có lực, tay đặt nhẹ trên một chữ viết đen như mực, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng thưởng thức, dịu dàng nói: "Trên đường trở về, anh gặp phải một tai nạn xe cộ, cổ họng tài xế bị nghẹt, phổi cũng tụ máu, xe cấp cứu còn chưa tới kịp, nên làm phẫu thuật nhỏ cho anh ta tại hiện trường, trực tiếp rạch cổ họng của anh ta, đút vào đầu ống thông khí... ... ""... ... ... ... " Đường Khả Hinh cầm bút lông, nghe nói như vậy, nhất thời hoảng sợ đến có chút ngây người. Tô Thụy Kỳ nghiêng mặt, dịu dàng nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh, không nhịn được mỉm cười nói: "Thế nào, sợ sao?""À... ... " Đường Khả Hinh nhất thời có chút mất mặt, bật cười, nói: "Đúng là có chút sợ... ... Tài xế kia không sao chứ?""Không có việc gì, đưa đến bệnh viện rồi... ... Anh trực tiếp rửa tay ở ven đường, có thể còn có chút mùi nước sát trùng... ... " Tô Thụy Kỳ hời hợt nói, lại liếc giấy Tuyên Thành và nghiên mực trên bàn một cái, liền không nhịn được cười rộ lên nói: "Hôm nay ông nội rất nhã hứng như vậy? Lúc con đến, chú ý đến phòng ăn còn chưa có dùng điểm tâm, cứ như vậy gấp gáp muốn cháu dâu... ... ... ... "Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, mặt lập tức đỏ bừng, nhất thời cúi đầu, ngượng ngùng không nói nên lời... . . Thủ tướng khẽ mỉm cười, chậm rãi xoay người, cầm bút lông trước mặt, bỏ vào trong một chén ngọc bên cạnh nghiên mực, bút lông nhúng vào nước suối trong veo, chất lỏng màu đen liền giống như mây mù tản ra, ông già vừa rửa bút lông, vừa chậm rãi nói: "Ông muốn cái gì sẽ có cái đó, còn không bằng đổi cháu với Khả Hinh ! Trong nhà có cháu trai cũng gần giống như không có cháu trai, bình thường nói thêm một câu cũng không được. Chờ ông nội về hưu, cũng không biết nên trông cậy vào ai nói chuyện với ông được hai câu. ""Không phải có chị sao?" Tô Thụy Kỳ không nhịn được mỉm cười, nói. Lúc này Tịnh Kỳ mỉm cười dẫn hai người giúp việc đi tới, trong tay của cô còn ôm một cái áo khoác len nam màu xanh đen, dần dần cảm thấy gió hơi lớn. Thủ tướng hơi cau mày, tay cầm bút lông đặt ở bên trong nước suối, trượt nhẹ đến mấy lần, mới trầm giọng nói: "Chị của cháu nói nhiều giống như con vẹt cháu nuôi, nhưng so với con vẹt của cháu, trong miệng có thêm một chút nội dung... ... "Mới vừa dứt lời, một cái bóng màu xanh lục, lập tức như tên bắn thoáng qua trước bàn, cuối cùng cái bóng dừng ở trên cành lá, tiếp tục chớp động cánh màu xanh, xoay cái đầu nhỏ màu vàng, giơ cái mỏ màu đỏ thẫm, không ngừng léo nhéo kêu: "Tiểu Hinh Hinh, cẩn thận! !"Đường Khả Hinh lập tức cau mày, ngẩng đầu lên, nhìn con vẹt trên cây trúc, nhất thời tò mò nói: "Tô Thụy Kỳ, thì ra con vẹt này là anh nuôi sao? Rốt cuộc nó đang nói cái gì vậy?""À... ... " Tô Thụy Kỳ có chút lúng túng đứng ở trước bàn, sắc mặt chợt thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn con vẹt trên nhánh trúc, thật sự muốn tới bắt nó nhốt lại, nghe con súc sinh này tiếp tục gọi: Tiểu Hinh Hinh, Tiểu Hinh Hinh, trong ngực của anh buồn bực, không biết nên nói gì... ... Phốc!Tịnh Kỳ đứng ở một bên, vừa quan tâm phủ thêm áo khoác cho Thủ tướng, vừa không nhịn được cúi đầu mỉm cười. Đường Khả Hinh nghiêng mặt, như đứa bé liếc Tô Thụy Kỳ, lại ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc nó nói cái gì?""Nó... ... Nó... ... " Tô Thụy Kỳ chợt có chút luống cuống, quay mặt sang nhìn Đường Khả Hinh, chớp mắt, có chút lúng túng nói: "Nó... ... Nó... ... Nó đang nói... ... "Thủ tướng rửa bút xong, im lặng gát bút lên, để cho nó đón gió hong khô, mới nhàn nhạt xoay người, nói: "Nó đang nói Tiểu Tinh Tinh, bầu trời sáng lấp lánh... ... "Tô Thụy Kỳ nhất thời túng quẫn nhìn ông nội. Thủ tướng nở nụ cười hiếm thấy, liền muốn chậm rãi xoay người đi khỏi, nhưng bởi vì đứng quá lâu, chân có chút tê, Đường Khả Hinh chú ý đến, lập tức khéo léo đưa hai tay ra, nhẹ nhàng nắm một cánh tay của ông... ... Thủ tướng dừng bước lại, chậm rãi cúi đầu, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Thủ tướng, cười ngọt ngào. Hai người cứ như vậy im lặng đi vào phòng ăn, Tịnh Kỳ cũng dẫn hai người giúp việc mỉm cười đi khỏi... ... Tô Thụy Kỳ một mình đứng ở trước bàn đọc sách, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn con vẹt trên cành trúc, tức giận duỗi ngón tay, gõ gõ bàn, ra lệnh: "Mày xuống đây cho tao! ! Xuống ngay !"Con vẹt trên cành trúc nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng cảm thấy ông chủ có chút tức giận, cái đầu lông mượt mà của nó nghiêng qua trái nghiêng qua phải, con mắt tròn xoe nhấp nháy, không ngừng nghỉ!"Mày không xuống, tao lập tức cho mày ăn formaldehyde, có tin hay không?" Tô Thụy Kỳ chỉ vào nó, lại đe dọa! !Con vẹt này quả nhiên là bác sĩ nuôi, lập tức xoạt một tiếng, giơ cánh lên, như tên bắn nhào tới trước bàn, lắc lắc đầu bóng mượt, mắt tròn xoe nhấp nháy, thật đáng yêu !"Mày mới vừa nói gì?" Tô Thụy Kỳ chỉ vào con vẹt, sắc mặt duỗi thẳng, tức giận hỏi. "Tiểu Hinh Hinh, Tiểu Hinh Hinh!" Con vẹt lập tức giơ cái mỏ đỏ đỏ, trong trẻo kêu. "Mày còn nói! !" Tô Thụy Kỳ tức giận, giơ tay phải lên, "Hung hăng" tát "Mạnh" má trái của nó một bạt tai!"Ôi chao!" Cái đầu con vẹt lệch sang bên trái!. "Còn dám gọi hay không? !" Tô Thụy Kỳ lập tức đưa tay, đe dọa!"Tiểu Hinh Hinh, Tiểu Hinh Hinh!"Tô Thụy Kỳ cảm giác lúng túng, tức giận, lại đưa tay, "Hung hăng tát "Mạnh" má phải của nó một bạt tai! "Ôi chao!" Đầu con súc sinh này lập tức lệch sang trái, liền có chút tức giận vỗ vỗ cánh kêu to: "Tiểu Hinh Hinh, Tiểu Hinh Hinh! ! !""Mày ... ... . . " Tô Thụy Kỳ cảm giác tức giận, không nhịn được liền bưng chén mực nước ông nội mới vừa rửa bút lông xong, muốn tóm thân thể của nó, cho nó uống mực nước ... ... "Vèo ! !" Con vẹt lập tức giương cánh bay đi, không ngờ thân thể mới vừa bay lên, cái đuôi bị tóm, nó cảm thấy không ổn, giơ lên cánh quát to một tiếng: "Ôi chao!"Lúc này, Tô Thụy Kỳ bắt được con súc sinh, nhìn nó uốn sang trái, uốn éo sang phải, nhất thời không có nhịn được, có chút hả hê bật cười nói: "Cái này không phải kêu ôi chao, mà phải kêu cứu mạng!""Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!" Con vẹt lập tức vỗ cánh, uốn éo người, âm thanh trong trẻo kêu to!"Không ai cứu được mày !" Tô Thụy Kỳ muốn hù dọa nó, muốn bưng chén mực nước... ... "Tô Thụy Kỳ! Ăn điểm tâm thôi!" Chợt có người ở phía sau chụp bờ vai của anh! !Tô Thụy Kỳ giật mình, tay không khỏi buông lỏng, con vẹt lập tức thoát khỏi kiềm chế, bộp một tiếng, vọt tới chén mực nước trong tay Tô Thụy Kỳ, đập cánh phạch, phạch, phạch, phạch kêu to, làm cho mực nước bắn lên mặt Tô Thụy Kỳ, anh không tránh khỏi, kêu to một tiếng, vứt bỏ chén trong tay, trên mặt một mảng màu đen quằn quện, trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trước tấm bình phong sau sân, anh nhất thời ngẩn ra!Đường Khả Hinh cũng sửng sốt nhìn Tô Thụy Kỳ, trên mặt bị hắt mực nước đen thui, cô nhất thời buồn cười, phốc một tiếng, không nhịn được phì cười, vừa cười vừa nhìn anh, nói: "Ăn điểm tâm !""Biết rồi !" Tô Thụy Kỳ chợt cảm thấy có chút mất mặt, lúng túng, vừa đưa tay lau đi mực nước đen thui trên mặt, vừa ngẩng đầu lên, hai mắt di chuyển nhìn khắp rừng trúc một vòng, nghĩ xem con súc sinh kia ở chỗ nào, tìm được nó, cần phải nhổ sạch lông nó, anh thở dốc một hơi, đành phải xoay người cất bước đi vào trong... ... Đường Khả Hinh vẫn cười đi vào trong, nhìn Tịnh Kỳ và dì Chu đã đứng ở bàn ăn, thu xếp chỗ ngồi cho Thủ tướng trước, thấy Tô Thụy Kỳ cả người dơ bẩn đen kịt đi tới, liền sửng sốt gọi: "Tôn cậu chủ... ... cậu... ... "Thủ tướng mới vừa nhận lấy khăn lông nóng người giúp việc đưa tới, cũng tò mò hơi xoay người, nhìn trên mặt cháu trai vẩy đầy mực nước, áo sơ mi cũng bị nhuộm đen, liền cau mày nói: "Khi còn bé bảo cháu học viết bút lông, cháu không muốn học... ... Hiện tại mân mê mực nước của ông làm gì?""... ... ... . . "Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, vẻ mặt liền bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ông nội... ... Tịnh Kỳ cũng không nhịn được cười đi tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, cung kính hỏi: "Cậu chủ, có thể dùng điểm tâm chưa?""Ừm! Tôi lên lầu tắm trước, Khả Hinh ngồi một chút... ... " Tô Thụy Kỳ nói xong, vẻ mặt ghét bỏ, tay nắm áo sơ mi kéo ra chỗ dính mực nước, rất lúng túng xoay người đi lên lầu... ... Đường Khả Hinh hết sức hiểu lễ, đứng ở bên cạnh bàn ăn, không dám ngồi xuống, chỉ khéo léo đứng ở nơi đó, nhắc mí liếc nhìn bóng dáng của Tô Thụy Kỳ quay người đi lên lầu, lại không nhịn được nở nụ cười. "Đường tiểu thư, mời ngồi!" Tịnh Kỳ tự mình kéo cái ghế đầu tiên bên trái dưới vị trí của Thủ tướng, mỉm cười mời cô ngồi. Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười nói cám ơn, liền thật cẩn thận ngồi xuống, chỉ thấy một nữ giúp việc, khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen, nhanh chóng cầm tới một cái gối dựa đỏ thẫm thêu chỉ vàng, thật cẩn thận đặt xuống ở sau lưng Đường Khả Hinh, hai người giúp việc bưng qua một cốc nước chanh và một ly trà trái cây ấm, nhẹ nhàng đặt xuống ở trước mặt cô... ... Tịnh Kỳ quan sát người giúp việc phục vụ chu đáo xong, liền nghiêm nghị nhìn người giúp việc đứng ở ngoài phòng, nói: "Đưa điểm tâm lên !"