Gió tiếp tục điên cuồng gào thét, thổi quần áo mọi người bay phần phật không ngừng! Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhanh chóng tiếp nhận tài liệu Tiêu Đồng đưa
tới, từ bên trong rút ra tập giấy A4, tờ thứ nhất là một ảnh chụp đen
trắng, trong ảnh là một người đàn ông trung niên, ước chừng năm mươi
tuổi, mặc trang phục võ đạo Trung Quốc, lại đứng dưới tàng cây anh đào ở Nhật Bản, mặt hóp lại, gầy gò lại tạo cho người ta cảm giác tàn nhẫn,
nhất là ánh mắt như xà kia, khi nhìn trực diện ta sẽ cảm thấy giống như
dã thú đang nhìn mình tỏa ra tia sáng mê hoặc nhân tâm, nếu ai định lực
không đủ sẽ có cảm giác như lồng ngực bị xé rách. Chạm nhẹ vào tấm ảnh. Trang Hạo Nhiên mặt bình tĩnh người đàn ông trong ảnh, dường như bị ánh mắt đáng sợ kia làm cho lay động, thân thể mỗi mạch máu đều căng lên,
từ trước tới nay chưa ai từng cho anh cảm giác này… Tiêu Đồng nhìn
về phía bộ dáng bình tĩnh của anh, đi theo anh nhiều năm, đương nhiên
biết tư thái khi làm việc của anh, việc càng trọng đại anh sẽ càng bình
tĩnh, tức khắc giải thích cho anh về tài liệu: "Đây là do ký giả Tiêu
Hào Doanh, làm theo ý ngài vừa được điều tra từ tài liệu bên Mỹ, cha của Như Mạt chính là người ở đầu mục, tên là Hách Dục Hải, là thủ lĩnh hắc
đạo ở nhiều quốc gia, cũng nhúng tay vào một số cuộc tranh cử chủ tịch
nước ở một số nước trên địa bàn Châu Á, rồi ở đây xây dựng trụ sở huấn
luyện bí mật, bồi dưỡng sát thủ, nhưng những điều có liên quan đến lai
lịch cá nhân của hắn không thể tra ra được, không biết sao hắn lại xuất
đạo, cũng không hiểu hắn lập nghiệp như thế nào. Mội người vẫn chỉ nghe
danh, chưa từng gặp người này, nhưng hắn rất tàn nhẫn và thủ pháp cực kỳ ác độc, khiến cho người trong hắc đạo đối với hắn nghe thôi đã sợ mất
mật!"Trang Hạo Nhiên yên tĩnh nghe, tiếp tục thong thả lật xem tài
liệu Tiêu Đồng đưa, hai tròng mắt bình tĩnh, ngẫu nhiên mím môi, nhưng
cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Tiêu Đồng tiếp tục giải thích nói:
"Bên cạnh hắn có mười thân tín, phân bố khắp nơi thế giới, nhưng chỉ có
duy nhất tiểu thư Như Mạt là con gái, mặc dù hai người bọn họ đã lâu
không gặp mặt, nhưng vẫn là cha con tình thâm, bởi vì Hách Dục Hải mặc
dù không thể gặp mặt con gái thường xuyên, nhưng vẫn phái mấy chục cao
thủ, canh giữ xung quanh bảo vệ con gái, trong đó có người câm điếc có
tốc độ vượt xa người thường lần trước, còn có các cao thủ tuyệt mật! Lần này chúng ta bắt giữ tiểu thư Như Mạt, làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ! Nghe ngóng trong giới hắc đạo, thỉnh thoảng thu được tiếng gió, nói rằng nếu tìm được tiểu thư Như Mạt, thưởng một trăm triệu!"Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe!"Một trăm triệu?" Tô Lạc Hành nghe lời này, a một tiếng, cười chế nhạo nói: "Bọn họ thật có tiền!"Tiêu Đồng cũng nghiêm mặt nhìn về phía anh, nói: "Đúng! Bọn họ rất có
tiền! Theo người điều tra vụ cướp rượu, bọn chúng cũng góp một phần!
Được biết, người này khôn khéo đáng sợ, sở hữu một tạp đoàn sát thủ phân bố trên toàn thế giới, tất cả sát thủ đó đều là những người buôn bán
giàu có, trên tài liệu, ba ngày trước bọn họ làm một vụ mua bán, chính
là người thừa kế công ty Sơn Đằng của Nhật Bản, một người đàn ông chừng
hai mươi lăm tuổi! Định giá là 600 ngàn đô la Mỹ!""Vậy sao!" Tô Lạc Hoành cười một tiếng, không thể tưởng tượng nổi. Trang Hạo Nhiên lật xem đến đoạn Tiêu Đồng nói đến, vừa vặn nhìn
thấymột tấm ảnh đen trắng, một người đàn ông tuổi chừng hơn hai mươi,
mặc tây trang ngắn màu đen thời thượng, cà vạt màu đen tế, thập phần
tuấn tú đẹp trai, nghiêm túc nhìn phía trước, hai tròng mắt còn bộc lộ
nhiệt huyết của tuổi trẻ, cực kỳ bất đồng với Văn Phong đạm bạc sớm đã
thấu sự đời, nhưng đều là người trẻ tuổi giống nhau, tràn đầy mị lực
thanh xuân. Anh liền như vậy nhàn nhạt dừng ở ảnh chụp của người
đàn ông, còn có cánh hoa anh đào màu trắng phía sau chậm rãi rơi xuống,
rốt cuộc mới mở miệng: "Vì sao ảnh chụp đều là đen trắng ?"Tiêu
Đồng ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nói thẳng: "Thế giới của
hắn, dự đoán chỉ có trắng hay đen... Coi như là màu trắng, cũng bất quá
chỉ là không gian sinh tồn. Trong tài liệu, trừ tiểu thư Như Mạt kia trẻ con ảnh chụp có một chút màu sắc, bình thường hắn muốn giết người, hay
là hắn muốn hợp tác với người, lưu lại căn cứ chính xác, cũng chỉ có này hai loại màu sắc này. Thật là một người cực kỳ đáng sợ. "Trang Hạo
Nhiên mắt híp lại, không nói lời nào, lại lật xem tiếp tư liệu, Tiêu Hào Doanh quả nhiên là ký giả đẳng cấp thế giới, cô ấy có khứu giác cường
liệt như mèo, có thể ngửi tới được cả đầu mối trí mạng. Tào Anh
Kiệt lúc này trực tiếp mở miệng, nói: "Người này thoạt nhìn thực sự
không đơn giản, vừa mới bắt đầu chúng ta còn tưởng rằng hắn chỉ là sát
thủ bình thường, nhưng là chúng ta sớm nên nghĩ đến, quyết đấu sống mái
với chúng ta mà hắn vẫn có thể duy trì thực lực, mà liên tục công kích
chúng ta, điều đó cho thấy, hắn là một người ẩn mình rất sâu, làm việc
cũng rất biết tính toán, tôi đoán, hắn muốn lập kế hoạch để chúng ta đối phó đến khi chúng ta hao tổn tinh lực! Quá đáng sợ!"Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, tiếp tục nhàn nhạt lật xem tư liệu. Tiêu Đồng nhanh chóng nói với Trang Hạo Nhiên: "Hơn nữa bản thân hắn
còn thập phần thích dùng động vật có tính công kích, tiền vốn hắn đầu tư vào lĩnh vực nghiên cứu này cực kỳ khổng lồ! Thân thủ hắn cũng rất cao! Quyền pháp hình như xuất phát từ một loại thái cực, không biết lập
nghiệp ở đâu. " nguồn : thichdoctruyen. comTrang Hạo Nhiên im lặng
không lên tiếng, hơi nhướn mày nhớ tới Tô Thụy Kỳ vừa từ trong phòng
bệnh đi ra, giải thích cho mình, nói bởi vì một quyền kia, làm cho đầu
Lãnh Mặc Hàn bạo liệt, do bị trúng đòn quá nghiêm trọng nên đã tạo thành chẫn động não không hề nhẹ, thiếu chút nữa tổn thương đến tổ chức tế
bào não của cậu ấy, may mắn vì tốc độ xe, người nọ không có cách nào
xuất toàn lực, cho nên mới bảo toàn được tính mạng, nhưng trước lồng
ngực, lại bị trúng ba quyền, thế mà không ai phát hiện ra, cho đến khi
đưa đến bệnh viện, vì trước ngực tích quá nhiều máu tụ, mới biết được,
người này thân thủ lại có thể nhanh như vậy. Tô Lạc Hành nhớ tới
chuyện vừa rồi, trong lòng vẫn hổ thạn, đau lòng cùng khổ sở nói: "Hôm
nay nếu như không phải là bởi vì tôi và Lâm Bạch Bạch, chắc chắn cậu ấy
có thể tự mình thoát thân, mà không bị thương nặng như vậy, đến nỗi bây
giờ còn hôn mê bất tỉnh. Buồn chết tôi ! Cả ngày nay rồi cậu ấy vẫn chưa tỉnh!" Trang Hạo Nhiên hơi lưu chuyển ánh mắt, nhớ tới Lãnh Mặc
Hàn sau khi ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn nằm trên giường bệnh hôn mê bất
tỉnh, bây giờ còn đang phải theo dõi, nhận thức được điều này làm cho
anh phải kiểm chế tâm trạng. Một loạt tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến. Lâm Sở Nhai nhanh chóng dẫn chú Phúc, còn có Lâm Bạch Bạch ôm hòm thuốc khẩn cấp đi theo sau, đi qua hành lang bệnh viện thật dài, mới nói:
"chú Phúc tới rồi!" Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt chợt lóe, ngẩng
đầu nhìn thấy Lâm Sở Nhai đã nhanh chóng dẫn chú Phúc và Lâm Bạch Bạch
đi về phía bên này, anh hơi thu lại sắc mặt ngưng trọng, ngược lại lo
lắng cùng khẩn trương, quay người đi tới chỗ chú Phúc, hết sức xin lỗi
nhìn về phía lão nhân gia, cảm kích tươi cười, nói: "Chú Phúc, thực sự
rất xin lỗi, bạn của cháu thân thể bị thương nặng, vừa phẫu thuật xong,
đang khôi phục, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, muốn mời ngài tới xem thử. "Chú Phúc nghe lời này, cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu, sảng khoái khoát tay nói: "Đi! Đi xem thử!"Trang Hạo Nhiên tức khắc dẫn chú Phúc đến phòng bệnh của Lãnh Mặc Hàn,
Lâm Bạch Bạch cũng vội vàng ôm hòm thuốc theo chú Phúc đi về phía trước, lúc đi qua người To Lạc Hoành, vô ý đạp phải chân đang bị thương của
anh!"Ôi! !" Tô Lạc Hoành kêu một tiếng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìnLâm Bạch Bạch. Lâm Bạch Bạch vừa đeo hòm thuốc, vừa quay đầu, biểu tình thập phần kiêu ngạo nhìn anh thè lưỡi, nhìn vẻ mặt đau muốn chết của anh, đắc ý cười
cười, theo chú Phúc tiếp tục đi về phía trước. "Nha đầu chết tiệt
kia! Cô hôm nay ở trên xe sợ đến phát run, trông cực kỳ nhát gan, thế mà là thầy thuốc? Tôi coi thường cô! Cẩn thân ngày nào đó tôi phao bạn cô
tới tay rồi hung hăng vứt bỏ, tôi cho cô ấy khóc! !" Tô Lạc Hoành nói
cho hết lời, liền hừ một tiếng, cũng tiếp tục xoay người theo đi về phía trước, ai ngờ nhìn thấy Tiêu Đồng đứng ở một bên, cười như không cười,
nhìn mình, anh hơi giật mình, dừng bước lại, nhìn cô hỏi: "Cô nhìn tôi
làm gì?" Tiêu Đồng không lên tiếng, tiếp tục nhìn anh... Tô Lạc Hoành hung hăng nhìn lại cô, có chút khẩn trương nói: "Cô nói chuyện a! ! Chuyện gì xảy ra?"Tiêu Đồng cười một tiếng, cũng xoay người đi về phía trước, không thèm để ý anh. "Uy! !" Tô Lạc Hoành thoáng cái nắm chặt cổ tay của cô, nói: "Cô sao
thế? Cho rằng lão gia tử thật sự muốn tán tỉnh cô ấy? Đừng mơ!" "Anh giải thích với tôi làm chi? Lâm Bạch Bạch này cũng không ngu, cô ấy cũng không muốn cùng anh quậy mấy thứ đó! Cô ấy còn là bạn thân của
Tiểu Nhu!" Cô nói cho hết lời, liền giãy tay anh, xoay người rời khỏi... Tô Lạc Hoành lại thoáng cái nắm chặt cổ tay của cô, kéo người cô lại,
kìm lòng không được sốt ruột kêu lên, nói: "Cô nói bậy bạ gì đó a? Lão
tử mới vừa rồi là thực sự đang nói đùa! Tôi không có muốn phao cô ấy!
Lão tử nếu như muốn phao cô ấy, còn không bằng phao cô?""Phi! !"
Tiêu Đồng thoáng cái quay đầu lại, tức giận nói: "Phao tôi? Dù cho đàn
ông trên thế giới này chết hết, tôi gả cho súc vật cũng không gả cho
anh! Anh chỉ là một loài vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi!" "Cô…" Tô Lạc Hoành nghe lời này, tâm căng thẳng, nhịn không được kêu
lên: "Cô đừng nói bậy! Lão tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái,
điều đó ai cũng biết! ! Lão tử muốn nghe ít lời ca ngợi một chút cũng
không được!" "Ha!" Tiêu Đồng thấy người này thật hết thuốc chữa, vẻ mặt coi thường, chế nhạo nói: "Thôi đi! ! Trên phi cơ trực thăng sợ
chết khiếp, muốn bảo toàn mạng sống của mình, dám nói muốn đi vào buồng
lái, anh tới bảo hộ anh ấy nói dối, mọi người sao không biết anh là ai?""Cô vẫn là chưa tin tôi?" Tô Lạc Hoành rất chú ý chuyện này!"Sao tôi lại phải tin anh?" Tiêu Đồng cũng nhịn không được nữa kêu to lên. Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt lập tức bay tới trước mặt bọn họ, cười
như không cười, nhịn không được nhìn trái nhìn phải, cố ý thần bí nói:
"Hai ngươi... "Cơ tình" vô hạn sao?"Tiêu Đồng nghe lời này, hai mắt
lập tức bốc hỏa, xoay người nhìn hai người, đỏ mặt đẩy ra gọi: "Anh mới
cơ tình vô hạn! ! Trong mấy người, cũng chỉ có Mặc Hàn coi tôi là nữ
nhân! Tôi xem anh ấy, các người cẩ thận trời mưa bị sét đánh!"Cô nói cho hết lời, người cũng đã mài giày cao gót, bước nhanh đi về phía trước. Phốc! !Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt nhìn bộ dáng này của cô, nhịn không được
cười đi về phía trước, Tô Lạc Hoành cũng đứng một bên, cau chặt mày, một bộ biểu tình đương nhiên, nói thẳng: "Lão tử đương nhiên coi cô là nam
nhân, còn phải coi cô là nữ nhân chắc? Chậc!"