Một người phụ nữ có vóc người cao gầy, mặc bộ
đồng phục màu đen, gương mặt xinh đẹp nhưng tỏ ra kiêu ngạo, ôm vai híp
mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghiêm nghị nói: "Cô ở đây làm gì?"Đường Khả Hinh há hốc mồm ngồi xổm xuống bên cạnh chậu cây cảnh, nhìn
về phía nữ quản lý này, cảm thấy cô ấy có chút xa lạ, hình như cho tới
bây giờ đều chưa từng thấy qua. Chu Lệ Tình, mới tốt nghiệp học viện quản lý khách sạn WES từ Anh quốc, thực tập tại khách sạn Hoàn Á ở Anh
nửa năm, hôm nay mới được điều về nước nhận chức phó quản lý bộ phận yến tiệc, chỉ thấy cô ấy vừa mới về nước một ngày, thái độ liền trở nên
kiêu ngạo, quan sát Đường Khả Hinh từ trên xuống dưới một lượt, lại bày
ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía cô nghiêm nghị nói; "Cô ở nơi này làm cái gì?""A?" Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy chậu cây cảnh, chớp mắt,
nhìn về phía cô gái xa lạ này, trên mặt không biết nên hiện lên biểu
tình gì. "Tôi hỏi cô ở nơi này làm cái gì?" Chu Lệ Tình trực tiếp
nghiêm mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi cao giọng nói: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu! ! Đây là cây tùng một trăm năm? Cô sống cảm thấy mệt mỏi
lắm phải không? Bám vào nó có thể nghỉ ngơi đến sáng ngày mai?""Cây tùng trăm năm?" Đường Khả Hinh lúc này mới buông lỏng ánh mắt, hơi dịch cơ thể ra một chút, không hiểu ngẩng đầu mới phát hiện đây quả thật là
cây tùng một trăm năm cao tới một mét, những lá kim màu xanh lá cây được cắt tỉa gọn gàng, nhất là chậu cảnh kia, bởi vì theo Vitas lâu nên tự
nhiên có thể nhìn ra đây là chậu cảnh cổ, bề mặt là hình ảnh quý phi say rượu, đúng là tính chất khác nhau so với tự nhiên. Ánh mắt của cô
sáng ngời, ngây ngốc nhìn chậu cây cảnh này cười rộ lên nói: "Oa, thật
là đẹp, nếu như sư phụ tôi mà nhìn thấy... ""Còn rỗi hơi đứng ở đây
làm gì? Lập tức mang đến phòng yến hội trên tầng mười hai cho tôi!" Chu
Lệ Tình đá một phát vào mông cô, tức giận mặt lạnh nói. "A! !" Đường Khả Hinh đau đến nỗi lại ngồi xổm xuống bên cạnh chậu cảnh, vừa ôm lấy
nó, ủy khuất vừa định làm sáng tỏ thân phận của mình, lại lập tức sửng
sốt, phấn khởi ngẩng đầu nhìn về phía chậu cây tùng trước mặt, cành lá
tươi tốt, mọi người cơ hồ sẽ không thể nhìn rõ mặt cô, mà quan trọng
nhất là cây tùng này được đưa tới phòng yến hội trên tầng mười hai! !
Không phải mình có thể tiến vào phòng yến hội sao, thậm chí còn không bị phát hiện! !Trong lúc nhất thời ánh mắt của cô sáng ngời, cười đến vui vẻ. "Này! ! Cô còn ở đây làm cái gì?" Chu Lệ Tình nâng tay, nhìn thời gian đã sắp bắt đầu, lo lắng mắng chửi người. "Đừng mắng đừng mắng! Tôi... Tôi vừa rồi chỉ nghỉ ngơi một chút, bây
giờ tôi lập tức đưa qua! !" Đường Khả Hinh nói xong, lập tức cảm thấy
khó chịu khó cắn chặt răng ngồi xổm người xuống, ôm lấy chậu cây tùng
trăm năm này, rất sợ hãi làm hỏng cây tùng, nhưng vẫn cố sống chết ôm
lấy nó, cắn chặt răng từng bước một đi đến thang máy! Vừa vặn nhìn thấy
có mấy vị khách đi ra, cô lập tức ôm chậu cây tùng này, cả người đổ mồ
hôi đi vào, cô vừa mới vào chưa kịp bỏ chậu cây tùng xuống, nghĩ muốn ấn tầng mười hai thì thấy hai nhân viên mặc đồng phục màu đen mỉm cười đi
tới, nhấn xuống tầng mười hai, rất sôi nổi thảo luận: "Cô biết không?
Đêm nay tổng giám đốc Trang của chúng ta thật sự vì ảnh hậu mà nhảy một
bài. ! Hơn nữa nghe nói còn nhảy cùng nhau thêm một bài" Đường Khả Hinh cắn răng ôm chặt chậu tùng kia, mắt híp lại, tức giận đến tái cả mặt. "Trời ạ, thật vậy hả?" Một nhân viên nữ khác nghe thấy lời này, cảm
giác trái tim đập loạn xạ, hai tay nắm chặt nhìn về phía đồng nghiệp của mình, cười đến ngọt ngào, hưng phấn nói: "Đến lúc đó nhất định sẽ rất
lãng mạn! Tổng giám đốc Trang của chúng ta so với tổng giám đốc Tưởng
lại rộng rãi, đẹp trai hơn! Nhất là lúc cười rộ lên, trái tim tôi liền
đâp thình thịch, có đôi khi tôi nằm mơ đều nghĩ đến có thể ở cùng một
chỗ với người đàn ông như vậy, tôi nguyện chỉ sống một ngày là đủ rồi!"Đường Khả Hinh ôm chậu cây tùng kia nặng muốn chết, chậc một tiếng,
trốn bên trong thang máy, buồn chán cười trừ, trong lòng suy nghĩ ai lại đi yêu thích cái loại đàn ông này?"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Có
lần anh ấy đi qua người tôi, thấy chén đĩa quá nhiều, anh ấy còn kêu
người tới giúp đỡ tôi, cô không biết, một tháng liền tôi ôm cái đĩa kia
cũng không nỡ rửa!" Có một đồng nghiệp nữ nói xong, gương mặt đỏ hồng,
nhìn thấy đã tới tầng mười hai, lập tức hai nữ nhân viên kia vừa nói
chuyện vừa xấu hổ đi ra ngoài, một mình Đường Khả Hinh tức giận ôm chậu
cây cảnh kia, nghe mấy cô gái này nói chuyện về Trang Hạo Nhiên, cô hận
không thể ôm chậu cây cảnh trên tay đập nát, người đàn ông đáng chết!"Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Anh dám không nghe điện thoại ! Anh dám
không nhận điện thoại của em! Sau đêm nay anh sẽ phải hối hận! ! Sau đêm nay em sẽ ném di động của mình đi, bẻ sim điện thoại, cắt đứt liên lạc! !" Đường Khả Hinh thở dốc ôm chậu cây cảnh kia đi ra khỏi thang máy,
lập tức nhìn thấy sảnh yến tiệc, ngay bên trái phòng triển lãm, cánh cửa kim loại chỉ khép hờ, bên trong truyền đến âm thanh một nam một nữ chủ
trì, đứng trên sân khấu hoan nghênh các vị khách quý. Phía bên dưới sân
khấu là vô số ngôi sao cùng các thiên kim tiểu thư, các quý công tử, tất cả đều mặc dạ phục, ngồi xung quanh những chiếc bàn, trên bàn là các
loại rượu cùng điểm tâm phong phú, nhưng vẫn nhìn về phía người chủ trì
trên sân khấu mà nhiệt liệt vỗ tay. Vô số phóng viên đứng trong hội
trường dưới ánh đèn thủy tinh màu xanh, cầm máy ảnh kỹ thuật số mau
chóng ghi lại những thời khắc này. "Mệt chết tôi... " Đường Khả Hinh
cắn chặt răng, ôm chậu cây tùng trăm năm kia từng bước khó khăn đi vào
trong phòng yến hội, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Trang Hạo
Nhiên! ! ! Tại sao em đến đây nhìn anh một chút còn để bị coi thường? Em còn cho rằng anh sống không tốt? Em gái nhà anh ! ! Em thề, từ nay về
sau anh có cùng con ruồi ở cùng một chỗ em cũng không quản anh! !"Kia có phải là ảnh hậu đó không?" Có một nhân viên bỗng lên tiếng, bởi
vì trong trường hợp đang làm việc không thể tùy tiện bàn luận về thân
phận của khách, cũng không được phép quấy rầy khách. "Thật vậy hả?" Có người hưng phấn kêu lên. Đường Khả Hinh vừa ôm chậu cây tùng, mệt đến đổ đầy mồ hôi nghiến răng
nghiến lợi đi lên cầu thang, còn muốn chạy đến phòng yến hội rộng đến
nghìn mét vuông, vừa nghe lời này, ánh mắt của cô sáng ngời, lập tức
quay mặt sang nhìn thấy hai nhân viên đang chỉ về một hướng, là phía cửa sổ sát đất của tầng mười hai. Ở đó có một người phụ nữ đang đứng, cao
khoảng một mét bảy mươi, trên người mặc chiếc váy dài màu đen vô cùng
gợi cảm, bên eo thắt chiếc thắt lưng màu xanh lam đính kim cương nhìn
rất mê người, mái tóc xoăn được vén qua một bên, cứ như vậy xinh đẹp
động lòng người, giống như nhìn thấy phong cảnh tuyệt vời, chìm đắm
trong đó. Riêng hình ảnh này có thể trong nháy mắt hạ gục bao nhiêu phụ nữ. Đường Khả Hinh nhìn cô ấy, chiều cao cùng bóng lưng mê người, lập tức
cảm giác được mình đang ôm cả thùng giấm, không chút che giấu sự hâm mộ
lẫn đố kỵ, cắn chặt môi nhìn về phía bóng lưng kia, liền nhớ tới Trang
Hạo Nhiên, người đàn ông có gu thẩm mỹ chết tiệt này, nhìn thấy phụ nữ
gợi cảm này liệu có thể chống đỡ được? Trái tim, càng lúc càng co lại. Đường Khả Hinh ôm chặt chậu cây cảnh kia, mở to mắt nhìn bóng lưng
người phụ nữ được gọi là ảnh hậu kia, vốn là muốn xoay người đi vào
phòng yến hội, thế nhưng cô thật sự không thể nhịn được nữa, không suy
nghĩ nhiều liền xoay người đi về hướng người phụ nữ kia, liều mạng đi
tới, hận không thể dùng đinh đem cô đóng lên tường! ! Vừa đi vừa thở
dốc, tay ôm chậu cây cảnh đi về hướng người phụ nữ kia, cố ý như trở tay không kịp gọi: "Ô kìa ô kìa, sắp ngã rồi, cẩn thận!" Cô nói xong, cả người liền ôm cây tùng không nói hai lời lập tức đổ về phía người phụ nữ kia. Hạ Tuyết lập tức xoay người, giật mình lùi về sau một bước, nhì chậu
cây cảnh đổ xuống bên cạnh mình, lại không hiểu gì ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái xinh đẹp ngọt ngào trước mặt, nói không nên lời. Đường
Khả Hinh thở dốc, hai tay vịn lên trên chậu cây cảnh bên cạnh cửa sổ sát đất, không ngừng xoa nắn, hoàn toàn đem người phụ nữ bên cạnh coi như
không thấy. Hạ Tuyết bình tĩnh, đôi mắt đẹp sáng lên, phong thái vô cùng ung dung khiến người ta hít thở không thông nhìn về phía cô gái
này, cảm giác được chậu cây cảnh vừa rồi, là cô ấy cố ý đổ vào chân
mình. Đường Khả Hinh một bên lau mồ hôi, một bên quay đầu lại giống như lúc này mới nhìn thấy Hạ Tuyết, thở dốc chỉ về hướng cô ấy, kinh
ngạc cười rộ lên nói: "Cô. . Cô... Cô chính là ảnh hậu đúng không?"Hạ Tuyết chậm rãi xoay người, nâng cánh tay trắng như tuyết, ôm vai mỉm
cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, một đôi mắt đẹp, vô cùng nhẫn nại quan sát cô từ đầu đến cuối. Đường Khả Hinh mở to mắt, nhìn Hạ Tuyết,
không khách khí đánh giá, nhìn cái gì mà nhìn, cô cho là cô cao thì rất
giỏi à? Miệng cô lẩm bẩm đánh giá xong, cũng mỉm cười đến ngọt ngào đáng yêu, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô chính là ảnh hậu? Đúng không?"Trong lòng cô còn không xác nhận! ! Cô có biết bao nhiêu hi vọng là không phải. Hạ Tuyết nghe Đường Khả Hinh vừa đáng yêu vừa hỏi như vậy, liền không
nhịn được mỉm cười, quyến rũ động lòng người gật đầu, đáp: "Đúng... ""Oa! ! Tôi thật vui vẻ nha! !" Trái tim Đường Khả Hinh lạnh đi hơn một
nửa, hai tay nâng lên vui vẻ tươi cười, cảm động muốn khóc nhìn về phía
Hạ Tuyết, mỹ nữ làm cho người khác hút thở không thông, thật sự mình
không thể so sánh với người ta được, ngay cả Như Mạt cũng không thể với
tới được, trong lòng cô nức nở muốn khóc, lại tiếp tục kích động kêu
lên: “ Cô thật sự là ảnh hậu, tôi rất thích cô! Năm nay xem cô diễn xuất thật sự rất hay! Tôi xem vừa khóc vừa cười, cảm xúc lộn xộn! Tôi vẫn
mong được gặp mặt cô ! Hôm nay rốt cuộc cũng gặp được cô! ! Tôi thật sự
thực sự rất kích động! Tôi rất thích cô, ảnh hậu! !"Hạ Tuyết vừa nghe lời này, lông mày nhíu lại, nghĩ đến mình năm nay không có tham gia diễn xuất. Chương TrướcChương Sau