Bầu không khí trong phòng làm việc, có chút khẩn trương.
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc đứng ở trước mặt bàn chứa 56 món ăn
ấy, gương mặt có chút lúng túng, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói
cái gì cho phải, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, anh vẫn đẹp
trai, tiêu sái như cũ một mình ngồi trên băng ghế, nâng bát ăn cơm, tay
gắp một miềng khoai tây chua cay, ăn đến ngon lành, khiến cho một bàn
đầy mỹ thực như thế cũng trở thành phông nền cho anh... Tiếng gõ cửa vang lên. Đông Anh mang cà phê cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đi tới,
liếc mắt nhìn một cái, thấy bầu không khí bên trong phòng có gì không
đúng lắm, liền vội vội vàng vàng buông ly cà phê, đặt ở trước mặt Tưởng
Thiên Lỗi, rồi liền xoay người đi ra ngoài, nhẹ khép cửa lại. Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới trầm mặc
ngồi ở đối diện Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn bộ dáng kia của anh, hiểu được cảm nhận của anh, đành phải mở miệng nói: "Văn Phong và Khả Hinh tuổi
cũng xấp xỉ nhau, cho nên hai người trẻ tuổi, thỉnh thoảng cùng đi ra
ngoài ăn một chút gì đó, đây cũng là chuyện rất bình thường ... Cậu cũng bỏ qua đi. Huống chi, mọi người đều đang nói, Văn Phong mặc dù em họ
tôi, thế nhưng tính cách của nó lại giống hết cậu!"Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, nhịn không được cười rộ lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi: "Cậu ta muốn giống anh trai cũng không sao cả! !
Nhưng mấu chốt là, ai mới là anh trai của cậu ta!"Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, đôi mắt giảo hoạt đảo vòng, bất đắc dĩ mà trầm mặc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Trang Hạo Nhiên mỉm cười nâng bát ăn cơm, nhìn về phía Tưởng
Thiên Lỗi, lời nói có chút thấm thía: "Ba người chúng ta, có muốn thử
đào góc tường trận thi đấu lớn hay không! ? Không chừng có thể đem góc
tường của khách sạn Á Châu đào lên đấy?""Trang Hạo Nhiên!" Tưởng Thiên Lỗi gọi anh!"Để cho tôi nói hết lời đã!" Trang Hạo Nhiên trực tiếp buông
bát đũa xuống, nâng ly nước ấm bên cạnh uống một ngụm, cầm khăn lau chút nơi khóe miệng, mới làm bộ ném đi, sau đó đổi một tư thế thoải mái
khác, thập phần đẹp trai tươi cười nói: "Theo lý mà nói, Văn Phong là em họ của anh, mặc dù cậu ta rất có tài hoa, có thời gian liền vân du bốn
biển, tôi không nên ngăn cản mới đúng! Nhưng cậu ta không có hoàn thành
tốt chức trách của mình, liền mang theo bà xã của tôi đi dạo phố, ép cô
ấy ăn cái này, ăn cái nọ! Anh bảo tôi làm sao mà chịu nổi đây? ! Tôi hôm nay ở trước hội nghị, đã trừng phạt cậu ta một trận, nhưng tôi cũng
biết, quản được người khác, cũng không quản được miệng của cậu ta! ! Cậu ta ham ăn, điểm này giống tôi! Nhưng tôi kiêng ăn, cậu ta lại không kén ăn! ! Điểm này lại rất giống anh!"Tưởng Thiên Lỗi vừa nghe thấy lời này, liền không kiềm chế
được, khuôn mặt trực tiếp lạnh đi nói: "Cái gì mà gọi là cậu ta không
kén ăn, thì giống tôi! ? Tôi luôn luôn kiêng ăn có được hay không? Trước mặt cậu bày bao nhiêu thứ như vậy, tôi tuyệt đối không ăn !"Trang Hạo Nhiên hai mắt chợt lóe, cũng trực tiếp ngang ngạnh,
nói: "Vậy chuyện này liền kỳ quái rồi! ! Rõ ràng mọi người khẩu vị đều
không giống nhau, thế nào lại liên tục xoay quanh bà xã của tôi vậy?
Việc này tối hôm qua vẫn còn chưa xong, lão tử cũng thông cảm cho thân
thể anh không được tốt, sáng sớm liền tới họp thay anh, sau đó người em
họ tốt của anh, lại bởi vì tôi chăm sóc cho anh, cậu ta trái lại, lại
giúp tôi chiếu cố bà xã của mình ! ! Tôi cực kỳ xoắn xuýt a, có phải là
do tôi đối xử với anh không tốt hay không?""... ... ... " Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ, không còn lời nào để nói, thật không biết nên làm thế nào mới tốt đây. Trang Hạo Nhiên lại ra vẻ tức giận, nhìn về phía Tưởng Thiên
Lỗi cười gằn nói: "Văn Phong cũng đã trưởng thành rồi , năm nay cũng đã
hai mươi ba ,lại cứ giống như đứa nhỏ, không phải ăn bánh mì 5 xu thì
lại cắn kẹo que! Tự cho là cái gì đẹp , giá thấp thì mua! Nhưng sao cậu
ta lại chẳng hiểu chuyện chút nào vậy? Vợ của ông đây dễ dính lấy như
vậy sao?Cậu ta thực sự cho rằng anh cả dễ nói chuyện, thì anh hai cũng
dễ thương lượng hay sao?"Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy những lời này, đành nặng nề thở một
cái, thay Văn Phong xin lỗi nói: "Được rồi, chuyện này, đúng là Văn
Phong không đúng! Cậu nếu thật thấy nó không thuận mắt, thế thì cấp cho
nó cái hộ chiếu. Để nó đi ngao du một chút chẳng phải là được rồi sao?” “Ở điểm này trái lại, cậu ta lại giống tôi!" hai mắt Trang Hạo
Nhiên có chút sắc bén nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: "Tôi giữ
hộ chiếu dùm cậu ta, để cậu ta chuyên tâm làm xong cái hạng mục của công trình khách sạn dưới nước, cậu ta liền mất hứng, học người ta giương
đông kích tây, làm trái ý tôi! Nhưng trình độ của cậu ta cũng quá kém
đi, mới dùng phương thức này, mà đã muốn tôi thỏa hiệp sao? Cậu ta cho
rằng cậu ta đẹp trai hơn tôi chắc????"Tưởng Thiên Lỗi thật bất đắc dĩ, không biết nên làm cái gì cho phải nữa. Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, nhìn về phía Tưởng Thiên
Lỗi, đôi mắt quật cường cố chấp, nói: "Anh làm anh trai, nên có thời
gian để dạy dỗ cậu ta cho tốt! ! Không có việc gì thì đừng động đến điểm mấu chốt của tôi! !Mà bà xã và công việc là hai điểm mấu chốt của tôi!
Cậu ta chạm cũng không tới đâu! Vì vậy, hôm nay cậu ta rơi vào trong tay tôi, sau này đừng có nghĩ đến một ngày được nhàn nhã, nằm mơ đi!!!"Tưởng Thiên Lỗi nghe ra chút manh mối, liền phải ngẩng đầu,
nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Cậu thông cảm cho nó một chút đi, dù sao nó
cũng còn nhỏ, cũng được nuông chiều từ bé , từ nhỏ theo tôi cùng cha mẹ
lớn lên, tự nhiên có chút kiêu ngạo tự mãn... ""Cho nên cậu ta chính là do anh quản giáo không tốt! !" Trang
Hạo Nhiên trực tiếp ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không khách
khí nói: " Nếu như anh quản cậu ta giống như quản tôi hồi bé, động một
chút là bóp chết cậu ta, đẩy cậu ta, khinh miệt cậu ta, nói không chừng
cậu ta hiện tại cũng có thể thông minh đẹp trai giống như tôi đấy!""... ... ... " Tưởng Thiên Lỗi lại ... . câm nín, thật sự... ... câm nín. Trang Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ, xấu hổ này của
anh, hai mắt chợt lóe, ý cười đầy xấu xa, dường như cũng có chút không
đành lòng, đổi lại một tư thế khác thoải mái hơn, rồi mới lo lắng nhàn
nhàn nói: "Tôi hôm nay, lúc họp, đã hung hăng chỉnh cậu ta một phen, đem những người nên trừng phạt thì phải trừng phạt, một người cũng không
tha!Dù sao có người của tôi, cũng có người của anh! Đây cũng là vì công
bằng , nên ngài đây chớ để ý!"Tưởng Thiên Lỗi làm một bộ dáng kỳ quái, nhìn anh. Trang Hạo Nhiên lại nhịn không được cười rộ lên, nhìn về phía
anh, bày ra dáng vẻ tổng giám đốc của một tập đoàn, tư thái nghiêm nghị
phong độ nói: "Thế nhưng cũng phải nói thật, gần đây bộ phận thiết kế
giao ý tưởng cho tôi, tôi nhìn thực sự rất phiền! Tôi không khỏi nhớ lại một việc, lần này xây dựng khách sạn, lấy đáy biển làm chủ đề chính,
chúng ta nhất định phải đa nguyên hóa trình hiện hết thảy những gì có
thể ở đáy biển thế giới, cho nên lúc nãy tôi vừa ăn cơm, vừa nghĩ tới
một ý tưởng! Chính là làm một cửa hàng trưng bày cá mập thật lớn ở dưới
đáy biển! !Cá mập này nhất định phải được làm bằng thủy tinh, mộng ảo
huyễn hoặc, nó thật sự sẽ rất đẹp!"Tưởng Thiên Lỗi lông mày hơi nhăn lại trầm mặc nhìn anh. Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt này Tưởng Thiên Lỗi, chính là giả
vờ thần bí cười nói: "Văn Phong không phải là có tài lặn dưới nước sao?
Tôi liền giao cái hạng mục này cho cậu ta! !Để cậu ta cùng các kỹ sư ở
dưới nước, mỗi ngày phải đến làm quen với cá mập, mỗi ngày phải ở trong
nước hàng tiếng đồng hồ với cá mập, nghiên cứu tập tính của chúng! ! Sau đó sẽ tìm ra linh cảm, nghĩ ra ý tưởng thiết kế cửa hàng cá mập cùng
khu vui chơi dưới nước!"Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới có chút chuyển biến, nét mặt thay
đổi nhìn về phía anh, thở dài nói: "Cậu có cần phải ác như vậy không?""Cứ làm như thế đi! !" Trang Hạo Nhiên hình như đã ăn no, trực
tiếp tươi cười cầm âu phục đứng lên, nhìn về phía anh nói thẳng: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ phái người dám sát cậu ta, nhất định phải để cho cậu ta làm quen với cá mập ở dưới nước trong vòng 3 tiếng, không có mệnh
lệnh của tôi, không cho phép đi lên! Nếu như lên sớm một phút đồng hồ,
tôi liền thu lại hạng mục khách sạn dưới nước của cậu ta, rút lại toàn
bộ tiền vốn ở nước ngoài của cậu ta, trả lại hộ chiếu, rồi ném cậu ta về San Francisco-Mỹ để cho cha mẹ cậu ta dạy dỗ lại! !"Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo
Nhiên, nhắc lại ý kiến của mình nói: "Cá tính của nó và cậu cũng không
khác nhau lắm, đều yêu tự do, không muốn bị trói buộc!""Vậy bảo cậu ta đấu cùng tôi đi, người nào thắng, liền được ăn
một mâm thịt bạch tuộc tươi! Cậu ta cho rằng tôi là anh chắc! Làm gì có
chuyện dễ thương lượng như vậy?Lần này tôi muốn hảo hảo giáo huấn cậu ta một phen! !" Trang Hạo Nhiên vừa mặc lại âu phục, vừa nhìn thẳng vào
Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Anh hãy nhớ kỹ! ! Chuyện này, là anh đưa ra chủ
ý, cùng tôi một chút quan hệ cũng không có! ! Nếu như anh không dạy dỗ
cậu ta cho tốt, lão tử liền đem chuyện của anh tối qua đã làm với bà xã
của tôi tính luôn một thể! !" Tưởng Thiên Lỗi thực sự không còn biện pháp nào với anh nữa,
đành nói: "Trang Hạo Nhiên! ! Chuyện này tôi thay mặt nó giải thích còn
không được sao?""Anh thay cậu ta ăn cơm đi! !" Trang Hạo Nhiên một tay bẻ cổ
áo, sắc mặt lạnh lẽo nhìn một bàn đồ ăn kia, tức giận, liền chọn lấy một đĩa thức ăn, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Anh nhìn đồ ăn đây này! Tốt nhất là
ăn hết đồ ăn chỗ này cho tôi, đừng có để lãng phí hai ngàn đồng của
tôi!"Anh nói xong, người cũng đã đi đến cửa... Tưởng Thiên Lỗi một trận bất đắc dĩ đứng nguyên tại chỗ, nhìn
cái người này rời đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi, đành phải thở dài một
cái... "Tổng giám đốc!" Đông Anh lúc này, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên
hùng hổ đi ra ngoài, vội vã đi vào, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cẩn
thận dò hỏi: "Ngài... Không sao chứ?"Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp làm mặt lạnh, chính anh cũng có chút
không vui sốt ruột nói: "Lập tức gọi Văn Phong đến đây cho tôi! Thật
không làm được cái gì ra hồn cả! !"***Mà lúc này, tại phố mỹ thực!Đường Khả Hinh cùng Tưởng Văn Phong vẫn như cũ ngồi ở trước của một quán ăn nào đấy, ăn bánh bột mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút,
không dễ gì vui vẻ như vậy, ai biết di động lúc này lại vang lên, cô tò
mò quay đầu, vừa ăn, vừa nhìn Tưởng Văn Phong. Tưởng Văn Phong cũng có chút kỳ quái, lấy điện thoại di động
ra, ấn nút nghe, nghe thấy giọng nói bên kia, sắc mặt của cậu đột biến,
do dự một lúc , mới quay đầu nhìn về phía Khả Hinh, có chút khó nói:
"Này! Tôi đột nhiên có chút việc, muốn đi trước ! Cô cứ từ từ ăn nhé!""A? Vì sao vậy?" Đường Khả Hinh tò mò hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?""Không biết nữa!" Tưởng Văn Phong không nói hai lời, liền móc tiền trả trước, sau đó lập tức xoay người đi ra ngoài. "Này! !" Đường Khả Hinh kìm lòng không được kêu cậu ta một
chút, lại nhìn bóng lưng của cậu ta nhanh chóng biến mất trong đám
người, cô không hiểu nháy nháy mắt, rồi mới quay người lại tiếp tục
chiến đấu, ai biết lại nghe thấy hai nữ sinh học cao trung bên cạnh,
không ngừng lấy di động ra, vừa xem ảnh chụp, mặt đỏ hồng gọi: "Thực sự
thực sự rất đẹp trai a!"Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, cười rộ
lên, vừa cắn miếng bánh giòn tan, vừa liếc nhìn điện thoại di động bên
cạnh, sau đó... . Đại não giống như bị người ta gõ phịch một tiếng, cô
lập tức bất khả tư nghị, mở to hai mắt nhìn về phía điện thoại di động
kia. Ở giữa là ảnh chụp cô cùng Tưởng Văn Phong nắm tay thân mật đi về
phía trước, cô nhất thời hít một ngụm khí lạnh, sốt ruột đọat lấy chiếc
điện thoại kia, kéo xuống bên dưới, cư nhiên là tấm hình Tưởng Văn Phong đút cô ăn miếng cá sống kia. Vẻ mặt cô đầy sự kinh hoàng cùng đau khổ
kêu lên:” Mẹ ơi, phiền toái rồi. !!!”