Bệnh viện! !Một chiếc Ferrari màu đen, lao như tên bắn, trong nháy mắt dừng trước bệnh viện. Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi ra khỏi chiếc Ferrari, ẩn nhẫn đau đớn nơi vết
thương, đi về phía đại sảnh bệnh viện, nhận được điện thoại của Mỹ Linh
và Thanh Bình, nói Uyển Thanh gặp nguy hiểm, anh lập tức trước Trang Hạo Nhiên một bước, về trước, chỉ thấy sắc mặt anh cứng lại, hai tròng mắt
run rẩy kịch liệt cùng khẩn trương, nhớ tới em gái, tim anh bỗng nhiên
quặn thắt, bước chân không tự chủ nhanh hơn, cuối cùng đi tới khu phòng
bệnh VIP, lập tức từ phía xa hành lang thấy Thanh Bình cùng Mỹ Linh, anh lập tức khẩn trương hỏi: "Tình hình Uyển Thanh thế nào ?"Mỹ Linh tức khắc ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn thở phào một cái, nhanh
chóng bước hai bước nhìn anh, khẩn trương nói: "Tô thiếu gia vừa từ
phòng cấp cứu ra, nói Uyển Thanh đã qua tình huống nguy hiểm, nói đây là triệu chứng phát ra rất không bình thường!""Sao có thể xảy ra
tình huống này?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày đau lòng nhớ tới em gái mấy ngày
nay tĩnh dưỡng, nói thẳng: "Em ấy hai ngày nay tình hình không phải đã
ổn định rồi sao?"Thanh Bình lập tức nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn
nhanh chóng nói: "Vừa rồi cô ấy đột nhiên gắng gượng tỉnh lại, hình như
có rất nhiều điều muốn nói, thậm chí còn nói cho chúng tôi biết, có liên quan với cốt truyền! !""Cốt truyền!" Lãnh Mặc Hàn nghe , hai mắt chợt lóe, tức khắc hiểu nói: "Đây là nói về người câm điếc, lúc không
nghe được thứ gì, lại lợi dụng tiếng thứ hai từ chấn động, để đạt được
hiệu quả thính lực!""Đúng! !" Thanh Bình tức khắc gật đầu, nhìn
về phía Lãnh Mặc Hàn khẩn trương nói: "Tôi vừa cùng Mỹ Linh vẫn đang
thẩm vấn cô y tá kia, cô ta cũng nói, trong người dạ hành có một thuần
thú sư, là một người câm điếc, hắn không chỉ có tài năng trong sự im
lăng nghe và hiểu được ý tứ người nói chuyện, mà còn có thể cùng động
vật trao đổi! ! Chúng ta đang suy nghĩ, một người như vậy, sẽ tồn tại ở
đâu! ! Không thể nào là ở vườn bách thú, hoặc là ở bên cạnh đám người dạ hành, hoặc là ngay bên cạnh chúng ta! ! Uyển Thanh liều mạng như vậy
nói cho chúng ta biết điểm này, có phải cô ấy nghĩ tới gì đó hay không?"Hai mắt Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng lóe ra, nghĩ đến chuyện này, lại lặng yên
nói ra nghi hoặc trong lòng: "Gần đây khách sạn Á Châu vẫn đồn đại rằng
có gian tế, tôi cũng cảm thấy, những người này vô cùng có khả năng sẽ ẩn nấp trong quán bar khách sạn Á Châu! ! Thế nhưng rốt cuộc là ai, chúng
ta tạm thời vẫn không có cách nào tìm ra, nhưng khách sạn Á Châu lớn như vậy, thông báo tuyển dụng một người câm điếc, điều tra ra, có vẻ đơn
giản!""Nếu như hắn nghe hiểu tiếng người, lúc trầm mặc, người
khác cũng không nhất định cảm thấy hắn là người câm điếc!" Mỹ Linh nhanh chóng nhìn anh nói. Lãnh Mặc Hàn nghe xong, nhàn nhạt phân tích,
nói: "Như vậy nhất định sẽ có người giúp đỡ hắn, hắn mới có thể ẩn nấp
kỹ đến vậy! Uyển Thanh nhất định là biết thân phận của hắn! ! Mà thân
phận của hắn, ở trong đám người dạ hành nhất định không đơn giản!""Vậy sẽ là ai chứ?" Thanh Bình cùng Mỹ Linh hai tròng mắt lóe ra, vẫn nghĩ đến vấn đề này. Lãnh Mặc Hàn quay đầu, nhìn Thanh Bình nói: "Ở khách sạn Á Châu có mấy bộ phận cần huấn luyện thú?"Lời này vừa nói ra, Thanh Bình cùng Mỹ Linh nghe có chút lúng túng, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: "Có vẻ không nhiều lắm, nói tiếp cũng không ít, đầu tiên là phòng ăn Hải Dương, lại đến khu bạch hổ tầng lầu phụ Á
Châu, phòng ăn vẫn lấy động vật làm chính yếu, đều có chim muông, lại
còn chưa tính cả trường đua ngựa! ! Nhưng tôi cảm thấy, người của bọn
chúng không thể xuất hiện trong trường đua ngựa được! !"Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn cực nhanh lóe ra, tức khắc bấm điện thoại của Lâm Sở
Nhai, bình thường anh chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ tư liệu nhân sự
của Hoàn Á, điều khiển gián điệp thương mại của các công ty khác! !"A lô?" Lâm Sở Nhai dự đoán đang trong tiệc, điện thoại bên kia có chút ầm ĩ! !Lãnh Mặc Hàn cầm di động, trong khoảnh khắc xoay người, nói với Lâm Sở Nhai: "Sở Nhai! ! Cậu lập tức giúp tôi tìm tư liệu thuần thú sư có liên quan
đến khách sạn Á Châu! ! Tôi nghi ngờ người dạ hành có nội ứng ẩn nấp
trong khách sạn Á Châu. "Lâm Sở Nhai ngồi tại chỗ, cầm di động, nghe thấy vậy, tức khắc khẩn trương nói: "Thật sao?" "Có thể! !" Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nói. "Vậy tôi lập tức giúp cậu điều tra!" Lâm Sở Nhai thở dốc, cúp điện thoại, dễ nhận thấy tâm tình không được tốt lắm. "Cậu sao vậy?" Lãnh Mặc Hàn mặc dù sự tình khẩn cấp, nhưng vẫn hỏi thêm một câu!"Không có việc gì! Còn không phải là Nhã Tuệ kia, kể từ sau ngày lão tử rơi
máy bay, không sao gặp được cô ấy! ! Hai ta đã thật tốt mới được như bây giờ, vậy mà hai ngày nay cô ấy cũng đều không một chút quan tâm đến
tôi! Vừa rồi thật vất vả mới bắt được cơ hội, muốn cùng cô ấy trò
chuyện, lại nghe nói một đồng nghiệp của cô ấy, thiếu chút nữa bị cá mập ăn thịt! ! Cô ấy lại vội vội vàng vàng xoay người cùng với cái tên Kỳ
Gia Minh không biết đang nói chuyện cái gì, chính là trong mắt nhìn
không thấy lão tử!" Lâm Sở Nhai có chút tức giận nói. Lãnh Mặc Hàn ấn đường căng thẳng, cầm di động, hai tròng mắt nghi ngờ chăm chú nhìn
phía trước, không hiểu nói: "Một đồng nghiệp của cô ấy suýt chút nữa bị
cá mập ăn thịt sao? Điều này sao có thể? Là đồng nghiệp ở phòng ăn Hải
Dương sao?""Đúng vậy! Trưởng phòng!" Lâm Sở Nhai cầm di động, có
chút bất đắc dĩ đáp lại xong, hai mắt anh lại mở to, trong nháy mắt ngồi dậy, khẩn trương nói: "Hẳn sẽ không... "Lãnh Mặc Hàn lập tức
nhanh chóng nói: "Tức khắc đem tư liệu mấy thuần thú sư ở phòng ăn Hải
Dương, còn có đám người Kỳ Gia Minh gửi cho tôi! !""Lập tức! !"
Lâm Sở Nhai tức khắc đặt máy vi tính, lợi dụng máy tính trong tay mình,
nhanh chóng dùng mật mã, điều động cơ sở dữ liệu của khách sạn Á Châu,
đem tư liệu công nhân viên phòng ăn Hải Dương, nhanh chóng gửi qua cho
Lãnh Mặc Hàn... P/s: ai mún đọc trước 100 chương thì hãy liên hệ gmail : [email protected]Hội trường tiệc, các vị khách mời đều hào hứng ngẩng mặt! !Đông Anh đang hầu hạ Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt cũng kìm lòng không được nhìn
về phía Lâm Sở Nhai, chỉ nhìn thấy anh dường như đang có chuyện bận rộn, đang xử lý sự việc thông qua máy tính trong tay, mắt cô không nhịn được bộc lộ chút dịu dàng, thậm chí sắc mặt còn có điểm khẽ cười... Nhã Tuệ đang đứng ở bên này sắp xếp, vừa vặn nhìn qua phía Đông Anh, phát
hiện cô đứng phía sau Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt có chút kỳ quái, liền
cũng theo phương hướng của cô, quả nhiên thấy Lâm Sở Nhai đang cúi đầu,
khẩn cấp giải quyết công việc, trong lòng cô bỗng căng thẳng, đau lòng
nói không nên lời, lại không biết làm sao mới tốt, liền muốn xoay người, hướng phía trước đi đến, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh đang ngồi tại
chỗ, nhìn về phía một mâm điểm tâm trước mặt, mặt đỏ bừng, mang chút tâm sự nặng nề cười, cô liền có chút khó hiểu đi qua, lo lắng cúi xuống kêu nhỏ:"Khả Hinh?"Đường Khả Hinh ôn nhu ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ, liền mỉm cười vươn tay, nhẹ nắm cổ tay cô, hỏi: "Sao vậy?"Nhã Tuệ cúi xuống, hai mắt mang theo ánh nhìn khó hiểu và dò xét, nhìn về
phía Đường Khả Hinh, có chút quan tâm nói: "Tối nay em có phải uống
nhiều hơn bình thường không, tình hình dường như không được tốt. "Đường Khả Hinh nghe , cũng mỉm cười gật đầu thừa nhận, nhẹ tay chống trán,
nói thẳng một hơi: "Đúng... Hình như là có chút uống hơi nhiều. ""Nhanh đi nghỉ ngơi a! Đừng uống nữa!" Nhã Tuệ lập tức khẩn trương nói. "Em chờ thêm một lát nữa, sẽ trở về... Chị yên tâm, nhanh đi làm việc đi!" Đường Khả Hinh nhìn cô cười nói. Hai tròng mắt Nhã Tuệ vẫn lóe lên, nhìn Đường Khả Hinh. "Đi đi... Không có việc gì!" Đường Khả Hinh lại gật đầu, nhẹ tay đỡ cánh tay Nhã Tuệ, muốn đẩy ra, để cho cô quên đi. Nhã Tuệ nghe , liền cũng chỉ gật đầu, nhưng vẫn hết sức quan tâm nhìn cô
nói: "Vậy em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu như cảm thấy đầu váng
mắt hoa thì quay về nghỉ ngơi, chị còn bận rộn... Khuya về nhà, sẽ nấu
canh giải rượu cho em uống... ""Được... " Đường Khả Hinh khẽ gật
đầu, ôn nhu cười nhìn Nhã Tuệ thật sự là rất bận, xoay người đi làm
việc, hai mắt cô ban đầu còn là nhẹ nhàng di động, cho đến cuối cùng, có chút không thể chờ đợi được nhẹ chớp, cảm giác lồng ngực mình như bị
người ta nện mạnh một búa, vô thức muốn dùng lý trí, thế nhưng càng lúc
càng hoa mắt, dường như ý thức bị thôi miên, đang kêu gọi chính mình: Đi đi, đi đi... Vì cha cô, dù đau đớn thế nào cũng phải chống đỡ cho qua,
chỉ cần cô tới căn phòng kia, cô có thể cứu cha cô ra... Từng đợt những lời nói mê hoặc lòng người, thôi thúc cô! !Hai mắt Đường Khả Hinh càng lúc càng kịch liệt chớp nháy, dường như cảm
giác được toàn thân mình máu đang lưu chuyển, như một loại cảm giác si
mê, đều đang thúc giục chính mình nghĩ tới phòng cảnh biển kia, hô hấp
cô càng ngày càng nặng nề, lý trí trong nháy mắt bị đánh vỡ, máu lập tức xông thẳng lên, khiến cô nắm chặt ly rượu, đem ly rượu trái cây kia
trong khoảnh khắc rót vào cổ họng! !Một trận cảm giác bi thương,
dần dần tràn đầy khắp não, trước khi cha vào tù, nhìn mình với ánh mắt
không nỡ cùng đau lòng không chịu đựng nổi, ở trong ngục giam càng lúc
càng xa kia hai tròng mắt già nua thê lương nhìn mình, ngấn lệ, còn
những lúc ốm đau, khuôn mặt tiều tụy cùng tuyệt vọng kia, khiến cho cô
kịch liệt thở dốc, trái tim bắt đầu càng lúc càng mềm mại, càng lúc càng mềm, đến cuối cùng, tình cảm cha con kia, đem chính mình vẫn luôn kiên
cường mà phá vỡ. Cô rốt cuộc hé môi, kêu nhỏ: "Thi Ngữ... ""Vâng, Đường tiểu thư!" Thi Ngữ tức khắc đi lên chỗ Đường Khả Hinh, tôn kính cúi người nói: "Cô có gì dặn dò?""Tôi có chút không thoải mái... " Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Thi
Ngữ, mang theo một chút ôn nhu khát vọng cùng khẩn cầu nói: "Đột
nhiên... Muốn tìm chỗ nghỉ ngơi. ""Như vậy chúng ta lập tức trở về?" Thi Ngữ nhìn về phía Đường Khả Hinh, lập tức lo lắng hỏi. Đường Khả Hinh nhẹ lắc đầu, nhìn đoàn người náo nhiệt phía trước, mềm giọng nói: "Đột nhiên muốn nghe tiếng sóng biển... "Thi Ngữ dừng lại nửa khắc, lại nhìn Đường Khả Hinh, muốn xin ý kiến của cô liền nói: "Vậy cô muốn đi đâu?""... ... " Đường Khả Hinh ngừng lại một chút, hơi mở đôi mắt mơ màng màu hồng phấn, nhìn về phía Thi Ngữ, mềm giọng nói: "Tầng hai mươi lăm của tòa
nhà này có một phòng cảnh biển, tôi có chút thích... ""... ... " Thi Ngữ yên lặng suy nghĩ một lát, liền mỉm cười gật đầu, nói: "Được, tôi lập tức sắp xếp cho cô! Mời cô chờ!""Không!" Đường Khả Hinh trực tiếp chống mặt bàn đứng lên, nhìn cô thở dốc, nói:
"Chúng ta cùng đi chứ, ở đây có lẽ có chút ồn ào, càng lúc càng cảm thấy ngột ngạt... ""Vâng!" Thi Ngữ nói xong, liền gọi Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cùng đến. Bên kia tiệc rượu, ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi, không hiểu sao vẫn dõi theo
bóng lưng Đường Khả Hinh, nhìn qua, ánh mắt càng lúc càng nóng cháy,
càng lúc càng nóng cháy... ...