Phòng trà có cách âm, liên tiếp tiếng bịch bịch vang lên trong phòng cũng không khiến người bên ngoài chú ý. Cho đến khi cánh cửa phòng trà mở ra, Giang Khương thản nhiên bước ra ngoài, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đang ngồi bên ngoài uống trà, lúc này mới ôm Tiểu Bảo bước lên. Nhìn thân ảnh ba người biến mất khỏi cổng trà lâu, khóe miệng còn dính máu, thân hình chơi chật vật, ánh mắt Trương Nguyên mang theo sự tức giận và oán độc bước ra khỏi phòng bao. - Nguyên thiếu… Gã vệ sĩ chờ bên ngoài hoảng sợ xông lên, nhưng lại bị một cái tát như trời giáng. - Vô dụng. Trương Nguyên quát một câu, sau đó chủ tớ khóe miệng đầy máu hầm hừ rời khỏi trà lâu. Giang Khương cùng với Tiểu Bảo đến nhà trẻ. Nhìn thấy con Transformer cao hơn mười thước được nhân viên dựng bên cạnh bức tường khu vui chơi, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo tràn đầy sự kiêu ngạo. - Ultraman của tớ đấy. - Đó không phải là Ultraman. Mấy đứa bạn của Tiểu Bảo yếu ớt nói. Thấy con quái vật to lớn thuộc về bạn học của mình, tuy nói không phải Ultraman, nhưng thật sự có đủ tính chất áp bách. Món đồ chơi một thước và mười thước, thật sự không cách nào so sánh. Nhìn đám nhóc ngượng ngùng trước mặt Tiểu Bảo, nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Tiểu Bảo đứng trong đám bạn, Giang Khương không nhịn được mà bật cười. Đối với sự uy hiếp của Trương Nguyên, Giang Khương cũng không quá để ý. Tuy nói Thiên Y Viện có quy định như vậy, nhưng quy định là chết, người là sống. Với năng lực của Thiên Y Viện, có thể điều tra việc hắn nhúng tay vào thế tục là chuyện rất dễ dàng. Tất cả đầu mối đều có sẵn, người sáng suốt một chút trên cơ bản có thể nhìn ra. Nhưng muốn dùng cái đó để điều tra hắn thì phải xuất ra chứng cứ. Chứng cứ, trên cơ bản là không thể nào có. Muốn có, nhất định phải có sự xác nhận của bảy cự đầu. Nhưng bảy cự đầu đã có được ít chỗ tốt, đặc biệt là Khương lão, đã thu của hắn tám lạng Thanh Tâm trà, ai lại ngu mà đi nói ra ngoài. Chỉ cần bảy cự đầu không đứng ra chứng minh, với thân phận của sư phụ hắn, muốn trục xuất hắn ra khỏi Thiên Y Viện không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên, Giang Khương cũng không quá đặc biệt chú ý đến việc này. Bây giờ hắn chỉ cần chú ý đến Trương Nguyên. Hôm nay hắn đã cố ý dụ Trương Nguyên ra tay, chính là muốn tìm hiểu thực lực của người này, từ đó tìm hiểu xem lai lịch của đối phương là gì. Dưới sự kích thích của lực tinh thần khổng lồ của Giang Khương, Trương Nguyên cũng không giữ lại bất cứ điều gì. Nhưng xem ra vẫn còn chưa đủ. Khí tức quỷ dị này khiến Giang Khương rất có ấn tượng. Hơn nữa, khi Trương Nguyên công kích, ánh mắt hiện lên huyết quang, lại càng khiến cho Giang Khương cảm thấy kỳ quái. Sau khi tiến vào Thiên Y Viện, trong lúc bổ sung kiến thức y học cơ sở, hắn cũng đã nghiên cứu công phu của các gia các phái. Công phu có khí tức âm lãnh không phải là không có, nhưng so sánh chi tiết thì lại không phù hợp với của Trương Nguyên. Quan trọng hơn, Giang Khương phát hiện trong mắt Trương Nguyên có huyết quang. Là một y sĩ ưu tú, hắn có thể xác nhận huyết quang đó rất bất thường. Con người bình thường không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy. Hơn nữa, nó xuất hiện khi đối phương ngưng tụ khí tức âm lãnh, chuẩn bị công kích. Tất nhiên là sẽ có điểm đặc biệt nào đó. Nhưng Giang Khương đã nghĩ đến đủ loại công phu, cũng không có cái nào giống cái này. Cho nên, bây giờ Giang Khương rất hiếu kỳ đối với lai lịch của Trương Nguyên. Đương nhiên, đây cũng chẳng phải chuyện cấp bách gì. Nếu Trương Nguyên muốn kéo hắn xuống nước, hơn nữa lại nhúng tay vào một chuyện quá phong hiểm, xem ra mưu đồ sẽ không nhỏ. - Cái gì? Giang Khương không đồng ý. Người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt đứng bật dậy, nhìn Trương Nguyên hỏi: - Làm sao có thể? Trương Nguyên hừ một tiếng, tiện tay thảy xấp văn kiện lên trên bàn, nói: - Tiểu tử đó không hề động tâm đến tiền. Ngay cả khi tôi dùng Thiên Y Viện uy hiếp hắn, hắn cũng không thèm để ý. Nhìn gương mặt tối sầm của Trương Nguyên, người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi: - Tại sao? Tại sao tên tiểu tử đó một chút ý tứ đáp ứng cũng không có? - Không. Trương Nguyên nói: - Chúng ta đã quá khinh thường tên tiểu tử này. Thực lực của hắn còn mạnh hơn chúng ta đã nghĩ. Hơn nữa, trụ cột của hắn ở Thiên Y Viện còn vượt xa chúng ta đã đoán. Nếu không, chuyện như vậy, cho dù hắn có gan cũng không dám bất cần khi bị tôi uy hiếp như thế. Sắc mặt người đàn ông trung niên biến ảo, chậm rãi gật đầu: - Ừm, rất có khả năng. Xem ra chúng ta đã quá khinh thường tên tiểu tử này rồi. Nói đến đây, người đàn ông trung niên dường như nghĩ đến điều gì đó, có chút cả kinh, sau đó nhìn Trương Nguyên, đánh giá từ trên xuống dưới, lúc này mới kinh nghi: - Cậu bị thương? - Vâng, tên tiểu tử kia chỉ dùng có năm chiêu đã đánh tôi bị thương. Mặc dù không muốn lên tiếng, nhưng Trương Nguyên biết lúc này không phải là lúc giấu diếm, cắn răng nói. - Sao? Nghe Trương Nguyên trả lời, người đàn ông không nhịn được mà thấp giọng kêu lên. Ông biết rất rõ thực lực của Trương Nguyên, hơn nữa với tính cách của y, nếu nói như vậy, hẳn không phải là giả. Giang Khương lại có thể dùng năm chiêu đã đánh bại được Trương Nguyên. - Nếu như vậy, hết thảy kế hoạch của chúng ta sẽ không còn đơn giản nữa. Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó nhìn Trương Nguyên, nói: - Yên tâm đi, tôi sẽ cho người tiếp tục điều tra Giang Khương. Bên phía Thiên Y Viện, chỉ cần chúng ta nghĩ chút biện pháp, muốn biết rõ tình huống cũng không phải là quá khó khăn. - Nếu Giang Khương không tham dự vào, kế hoạch đó muốn thành công cũng khó. Cộng thêm mấy tên tiểu tử kia sẽ không gật đầu. Nghe xong, ánh mắt Trương Nguyên có chút lạnh lại, hừ một tiếng: - Cho dù không có Giang Khương, kế hoạch này cũng phải tiến hành. Cho dù không có Dương gia, những đứa kia đã ăn của tôi, bây giờ muốn thoát thân, không có cửa đâu. Chẳng lẽ cho rằng những thứ mà tôi đưa cho bọn họ là cho không? - Ừm, vạn bất đắc dĩ, chúng ta cũng đành phải như vậy. Nghe Trương Nguyên nhắc đến những thứ kia, gương mặt người đàn ông cũng hiện lên nụ cười lạnh.