'Thân ảnh của Hội trưởng trong hoàng lăng tối tăm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Ông ta hơi giơ tay lên, một khí ý mạnh mẽ thoát ra khỏi cơ thể. Đó là công lực thâm hậu được tích lũy qua nhiều năm. Ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên sắc bén. Sức mạnh của Hội trưởng Đại hội đương nhiên không có gì phải nghi ngờ. đại hội. So với người bình thường, gọi ông ta là thần tiên cũng không phải là quá đáng. "Lâm thần y, nếu đã như vậy, giữa chúng ta không còn gì để nói". Giọng nói trầm thấp của Hội trưởng vang lên như một lời cáo phó. Hội trưởng nhấc chân lên và bước về phía trước một bước, khí ý trong cơ thể đột nhiên dâng trào như một dòng sông cuồng nộ, trên lòng bàn tay ông ta xuất hiện một vầng hào quang mờ nhạt trông vô cùng huyền diệu. Đây là một loại sức mạnh khủng khiếp vượt qua sức mạnh phi thăng và long lực. Lâm Chính căn bản không thể giải thích được. "Đôi khi lời nói của con người thật mâu thuẫn. Rõ ràng tôi muốn dùng lời nói để cảm hóa cậu, nhưng đối với một kẻ cứng đầu như cậu, lời nói bình thường làm sao có thể có tác dụng như nắm đấm? Cũng không biết sau khi lĩnh giáo vài quyền của tôi, liệu cậu có ân hận vì lúc trước từ chối yêu cầu của bổn Hội trưởng hay không?”Nói dứt lời, Hội trưởng đột nhiên giơ tay lên vẫy. Rầm rầm rầm... Một luồng sức mạnh áp đảo như có thể dời non lấp bể hung hãn lao về phía Lâm Chính. Khí thế này như muốn đập nát toàn bộ lăng mộ hoàng gia. Lâm Chính trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng lấy Hồng Mông Long Châm đâm vào cơ thể, kích hoạt toàn bộ sức mạnh và hội tụ lại ở trước mặt để chống lại một đòn trông có vẻ rất tùy ý của Hội trưởng. Bịch!Một tiếng động lớn rung chuyển mặt đất vang lên. Hoàng lăng rung chuyển. Thân thể Lâm Chính điên cưồng lui về phía sau, hai chân giẫm nát mặt đất trông có vẻ vô cùng khó khăn. Còn Hội trưởng trông cứ như đang tản bộ dạo chơi nhàn nhã và ung dung vô cùng. "Sợ rồi sao?" Hội trưởng bình tĩnh hỏi. Lâm Chính đứng vững lại, hơi cau mày, nhưng rất nhanh hàng lông mày lại giãn ra. "Sợ? Tôi chưa từng sợ bất cứ ai. Có nhiêu đó? Vẫn chưa đủ đâu", Lâm Chính lắc đầu. "Thật đáng buồn". Hội trưởng bình tĩnh nói, định ra tay thêm lần nữa. Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính lại giành lấy thế chủ động. Hội trưởng hơi ngẩng đầu nhìn Lâm Chính từ trên trời đáp xuống, trong mắt không có lấy một chút hoảng sợ. Ông ta chỉ nhẹ nhàng giơ hai tay lên và bắt chéo qua đầu. Khí ý đồn dập tạo thành một lá chắn vô hình giữa hai cánh tay. Hồng Mông Long Châm của Lâm Chính đâm mạnh vào lá chắn, phát ra âm thanh như thể tiếng ma sát chói tai, nhưng lá chắn lại giống như một tảng đá, vẫn hoàn toàn bất động. Ngay cả Hồng Mông Long Châm cũng không thể xuyên thủng phòng ngự của người này? Lâm Chính trong lòng hoảng loạn. "Tôi đã cảm nhận được sự bất lực của cậu". Hội trưởng xua tay, khí ý xung quanh biến mất, ông ta đưa mắt nhìn Lâm Chính như nhìn một con kiến.