Trong suy nghĩ của Tô Nhu, Lâm Chính và Lâm thần y có quen biết nhau. Cô cho rằng Lâm Chính để đạt được tiền tài và những ngưồn lợi ích khác từ chỗ Lâm thần y nên đã thực hiện nhiều thoả thuận với Lâm thần y. Và Lâm thần y này dường như có một loại tình cảm đặc biệt nào đó với cô. Cho nên Tô Nhu đương nhiên sẽ cho rằng đây có thể là kết quả của một sự thương lượng nào đó giữa Lâm Chính và Lâm thần y. Có lẽ bên phía Lâm thần y đã xảy ra chuyện gì đó Tô Nhu đang suy nghĩ như vậy. Lâm Chính bước ra khỏi văn phòng, cầm điện thoại di động trong tay vội vàng đi về phía cuối hành lang. Gia Cát Xuyên đang đợi ngoài cửa không khỏi giật mình. Lâm Chính dùng điện thoại di động gọi một cuộc, sau đó cúp máy và đi về phía Gia Cát Xuyên. Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Chính sa sầm lại, Gia Cát Xuyên lập tức đoán được có điều gì đó không ổn. "Anh còn nhớ khu vực mà chúng ta đã đi qua trên đường tới đây không?"Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi. "Người của Đại hội đã đến đó rồi sao?"Bọn họ quả thực đã đến đó, hơn nữa còn xác định nhăm một căn nhà là căn cứ chúng ta đang ẩn náu. Cho nên bọn họ đã trực tiếp phá huỷ căn nhà đó, khiến tất cả những người có mặt trong nhà đều bỏ mạng!"Lâm Chính lạnh lùng nói. "Cái gì?"Gia Cát Xuyên đồng tử co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. “Trật tự... Đây chính là thứ mà các người gọi là trật tự sao? Cả gia đình sáu người đều đã chết, thậm chí hơn một nửa trong số đó đều là những đứa trẻ!”Lâm Chính siết chặt nằm đấm, nghiến chặt hàm răng. "Lâm thần y, tôi thực lòng xin lỗi vì chuyện như vậy đã xảy ra!”Gia Cát Xuyên khàn giọng nói "Anh không cần phải xin lỗi, thật ra anh không làm gì sai cả. Người sai là tôi, nếu không phải tôi sử dụng thuật che mắt để tránh sự truy lùng của Đại hội thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Tôi là người phải nhận trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này”. Lâm Chính thấp giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem xem. "Gia Cát Xuyên không nói gì, lập tức đi theo Lâm Chính tới hiện trường. Lúc này, toàn bộ khu vực này đã bị đội tuần tra phong tỏa, Lâm Chính trực tiếp dẫn Gia Cát Xuyên đi vào với tư cách là Lâm thần y. Khi đến ngôi nhà bị phá hủy, họ ngay lập tức cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ. "Đây là Đại Diêm tâm chút Đây là tác phẩm của Diêm Vệ!"Gia Cát Xuyên trầm giọng nói. "Diêm Vệ là cái gì?”Lâm Chính hỏi với về mặt lạnh tanh. "Một trong năm vệ binh thân cận bên cạnh Hội trưởng. Xem ra việc này đã thu hút cả sự chú ý của Hội trưởng, ông ta còn phái cả cận vệ bên cạnh mình đi xử lý!"Sắc mặt Gia Cát Xuyên sa sầm lại. Nếu giờ đến cả Hội trưởng cũng đã ra tay thì chứng tỏ mức độ coi trọng của Đại hội đối với việc lần này là trước nay chưa từng có. "Việc này xảy ra chưa lâu, vậy thì Diêm Vệ hẳn là còn chưa đi xa!"Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói vài câu rồi cúp máy. "Lâm thần y, cậu muốn làm gì?"Gia Cát Xuyên lập tức hỏi. "Giết!"Lâm Chính lạnh lùng nhả ra một chữ. Gia Cát Xuyên sắc mặt khó coi, lập tức hét lớn: "Bọn họ là cận vệ thân cận của Hội trưởng. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, e rằng Hội trưởng sẽ đích thân ra tay mất” "Chẳng phải ông ta đã đích thân ra tay rồi à?" Lâm Chính lạnh lùng nói: "Việc đến nước này đã đi tới bước đường cá chết lưới rách. Nếu Đại hội đã ngông cưồng như vậy thì Lâm Chính này cũng phải liều cái mạng này đấu với các người một phen”. Nói xong, Lâm Chính phóng vọt lên không trung, lao về phía vị trí của Diêm Vê.