Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung nhìn nhau bối rối, trên mặt họ đầy vẻ khó tin. Kẻ được coi là bất khả chiến bại ở vực Diệt Vong giờ lại bị Gia Cát Xuyên đánh cho thật thảm hại. Tiết Tùng mỉm cười nhưng không phản ứng. Rốt cuộc, kết quả này không năm ngoài dự đoán của ông ta. Khụ khu... Lúc này Lâm Chính từ trong đống đổ nát đứng dậy. Dù vẫn có thể đứng vững nhưng miệng anh đầy máu, mặt mũi xám xịt, tình trạng rất khốn khổ. "Lâm thần y, con đường là do bản thân mình chọn, cậu cũng đã chọn con đường của riêng mình. Để có được ngày hôm nay cậu chắc chắn không phải kẻ ngốc, vậy tại sao cậu lại chọn sai câu trả lời cho một câu hỏi dễ như vậy?”Gia Cát Xuyên mỉm cười hỏi. "Những lựa chọn tôi đưa ra chỉ là sai lầm trong mắt ngài mà thôi”. Lâm Chính lau đi vết máu trên khóe miệng. Bỗng nhiên anh búng tay một cái, một cây kim vàng lập tức bản ra, hóa thành ánh sáng màu vàng đâm vào cổ họng Gia Cát Xuyên. Tốc độ này nhanh đến mức gần như không kịp phản ứng. Gia Cát Xuyên hai mắt nheo lại, nhanh chóng né tránh. Trong lúc anh ta đang né tránh, Lâm Chính đã dùng hết Hồng Mông Long Châm. Không chỉ Long Châm mà anh còn sử dụng một lượng lớn châm khí, oanhtạc xung quanh Gia Cát Xuyên như một cơn cuồng phong. Đối mặt với sự tấn công của cơn lốc châm, Gia Cát Xuyên có chút choáng ngợp. Những chiếc kim này có sức tàn phá không lớn nhưng chưa biết sẽ có tác động gì nếu nó châm đúng vào các huyệt đạo. Gia Cát Xuyên không ngừng né tránh, còn Lâm chính thì vẫn không ngừng điều khiển kim. Hai bên dường như rơi vào thế cầm cự đầy bế tắc. Ba người đứng xem lại lần nữa sửng sốt. "Có vẻ như châm thuật của Lâm thần y quả thực là vô song trên thế giới. Ngay cả đến tiên sinh cũng có chút choáng ngợp”. Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói. Tiết Tùng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, cảm thấy có chút khó tin. Nhưng rất nhanh sau đó đôi lông mày của ông ta đã giãn ra. Dù vậy, những chiêu này cũng không đủ để xoay chuyển tình thế. Gia Cát Xuyên tuy rằng có vẻ vội vàng né tránh, nhưng anh ta vừa né tránh, vừa từng chút một tiếp cận Lâm Chính. Xung quanh có hàng vạn kim khí, dày đặc như mưa, cưồn cuộn như sóng. Nhưng dù vậy, Gia Cát Xuyên vẫn không bị một chiếc kim nào chạm tới, không một mũi kim khí nào có thể đâm trúng anh ta. Thân pháp này! Tốc độ này đơn giản là hoàn hảo. Thực lực của người này quả thực đã đạt tới trình độ mà Lâm Chính không thể tưởng tượng được. "Lâm thần y, không cần phải giấy giụa nữa”. Đúng lúc này, Gia Cát Xuyên đột nhiên hét lớn, quanh người xuất hiện băng do khí tức ngưng tụ. Khi băng giá đã hình thành, Gia Cát Xuyên ngừng né tránh và để kim khí va vào băng. Bang! Bang! Bang... Tất cả các kim khí đều bị chặn lại. Nhưng giây tiếp theo, những mũi kim khí đột nhiên bật ngược trở lại, rít lên và đâm vào Lâm Chính. "Gái gì?" Đồng tử của Lâm Chính run rẩy kịch liệt, lập tức muốn thu lại châm khí. Nhưng khi vận khí, anh nhận ra rằng khí ngưng tụ trong những cây kim khí này không còn là khí của anh nữa mà là khí của Gia Cát Xuyên. "Lâm thần y, châm thuật của cậu rất tốt, nhưng đáng tiếc, phương pháp của cậu không có tác dụng với tôi". Gia Cát Xuyên cười ni lện tại, tôi cho cậu một con đường khác. ập tức gọi điện, yêu cầu người của mình gửi toàn bộ băng video tới đây. Có lẽ, tôi sẽ cân nhắc cho cậu một mức án nhẹ hơn, cậu nghĩ thế nào?" Lâm Chính chậm rãi buông cánh tay đầy máu của mình xuống, nhìn vết kim châm trên đó, trong con ngươi tràn ngập sự lạnh lẽo vô tận. "Vẫn chưa xong đâu, vội cái gì chứ?”