Trụ sở chính của Đại hội nằm trên một ngọn núi xanh tươi. Địa hình ở đây hiểm trở, núi non xếp chồng lên nhau, giống như một rào cản tự nhiên được thiên nhiên đặc biệt thiết lập cho căn cứ bí mật này. Khi bình minh lên, mặt trời chiếu xuyên qua màn Sương. Lâm Chính dẫn theo đoàn tuỳ tùng đi tới khoảng đất trống dưới chân núi. Những người trong Đại hội đã bước ra chào đón anh. Người đứng đầu chính là Thu Tẩm Nhiễm. Điều này khiến Lâm Chính không khỏi kinh ngạc. Lâm Chính có thể nhìn ra Thu Tẩm Nhiễm này là người như thế nào. Người phụ nữ này tính cách nóng nảy, thủ đoạn tàn ác, sát phạt quyết đoán, chắc chắn không phải là người tốt. Và có một điều Lâm Chính biết rất rõ. Đó chính là Thu Tẩm Nhiễm hoàn toàn không phục anh, cộng với sự việc trước đó, sự thù địch của cô ta đối với anh là rất lớn. Nhưng bây giờ, Thu Tẩm Nhiễm này lại xuất hiện ở đây, đích thân chào đón Lâm Chính... Đây không bao giờ là điềm lành! "Lâm thần y, đi đường vất vả rồi!" Thu Tẩm Nhiễm bước tới mỉm cười chào đón anh. "Thu đại nhân, sao có thể phiền cô đích thân ra tận đây đón tiếp?"Lâm Chính bình thản đáp. "Đây là việc tôi nên làm, trước đây tôi và Lâm thần y có chút hiểu lầm. Chúng ta không đánh thì không thể quen biết, hiện tại chúng tôi gặp chút khó khăn, vừa hay cần Lâm thần y giúp đỡ. Lâm thần y đã bỏ qua chuyện trước kia mà nể mặt tới đây, nếu tôi không đích thân ra nghênh tiếp thì đâu có được?”Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười nói. Những lời này nghe có vẻ rất chân thành, vẻ mặt Thu 'Tẩm Nhiễm cũng có vẻ rất thành khẩn, người bình thường rất dễ bị cô ta lừa. Nhưng Lâm Chính thừa biết, Thu Tẩm Nhiễm có thể leo lên tới cấp bậc này trong Đại hội thì chắc chắn không. phải là người đầu óc đơn giản. "Thu đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề. Trước tiên cô có thể cho tôi biết cô đang gặp phải khó khăn gì và muốn yêu cầu tôi làm gì không? À, nhân tiện, còn có khoản thù lao gì đó nữa. Tôi nghĩ chúng ta cũng nên nói chuyện này! ""Ha ha ha, đừng vội! Đừng vội! Lâm thần y đường xa tới đây, trước tiên phải uống tách trà đã đúng không? Nào nào nào, mời đi lối này!”Thu Tẩm Nhiễm mỉm cười, lập tức nghiêng người, làm động tác mời chào. Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó dẫn mọi người đi thẳng lên núi. Hầu hết các tòa nhà của Đại hội đều được xây dựng ở không gian thoáng đãng trên đỉnh núi. Mặc dù những tòa nhà này có vẻ đơn giản nhưng chúng vô cùng kiên cố và không thể bị phá hủy. Các bức tường của tòa nhà được bao phủ bởi dây leo và cây xanh, khiến toàn bộ quần thể kiến trúc hòa vào môi trường xung quanh như thể đây là một thiên đường ẩn giấu nơi trần thế. Trong Đại hội không có nhiều người, ngoại trừ một số binh lính tuần tra thì không nhìn thấy ai khác. Lâm Chính biết rõ tình hình đại hội, hiện tại Đại hội đang rất thiếu nhân lực nên ở đây vắng người cũng là bình thường. Thu Tẩm Nhiễm đưa Lâm Chính tới một tòa nhà ở giữa. Bên dưới tòa nhà là một khoảng đất trống. Lâm Chính tò mò hỏi. "Haizz! Lâm thần y tới rồi sao? Lâm thần y, cậu nhất định phải tới chữa giúp tôi vết thương này!" Như nhìn thấy vị cứu tinh, Kiều Bất Dịch vội vàng đặt tách trà xuống rồi cố gắng đứng dậy. Nhưng ông ta vừa cử động thì miệng vết thương đã rách ra khiến ông ta nhăn mặt vì đau đớn. Lâm Chính thấy vậy thì không khỏi cau mày.