Tất cả mọi người kinh hãi, quay đầu lại. Lâm Chính đứng trước mặt bánh răng khổng lồ, mười ngón nắm chặt phần trung tâm bánh răng. Anh nghiến chặt răng, hai mắt tỏa ra ánh sáng vàng, long lực giống như nước lũ truyền vào mười ngón. Lúc này mười ngón tay còn đáng sợ hơn cả kim cương. Chúng chen vào giữa các bánh răng lưu thiết, đục nó ra từng chút. Bánh răng lưu thiết dừng xoay, bề ngoài cũng dần lỏng ra. “Không phải chứ?”. Thu Ngạn há hốc miệng. “Tay không... Tay không đục lưu thiết?”. “Tôi không bị ảo giác đấy chứ?”. “Sao có thể làm được vậy?”. “Long lực... sao có thể phá được lưu thiết dễ dàng như vậy?”. Không ai dám tin cảnh này. “A”. Lâm Chính hét lên, đột nhiên rút tay ra. Rắc!Khu vực trung tâm bánh răng bị xé ra một lỗ lớn, mười lỗ hổng bắt mắt xuất hiện. Lâm Chính liên tục lùi về sau, ngã ngồi xuống đất, nhìn lại mười ngón tay anh đã đầm đìa máu. Mặc dù không khoét được trung tâm bánh răng, nhưng có thể làm đến mức đó đủ khiến người ta tán thán. “Thêm chút sức”. Lâm Chính liếc nhìn bánh răng, quát lên: “Thu Ngạn, các người qua đây giữ bánh răng này cho tôi. Tôi sợ dùng sức nhiều quá thì sẽ gỡ cả bánh răng, nó mà rơi xuống thì cơ quan sẽ hỏng!”. “A? Được... Được, đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ làm ngay!". Thu Ngạn hoàn hồn, dẫn người đi tới, giữ hai bên bánh răng. Lâm Chính sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào hai cánh tay mình, hít sâu một hơi, lại sử dụng long lực, sau đó bước về phía bánh răng. Anh nhìn mười lỗ dữ tợn đó, đưa mười ngón vào. Mười ngón xuyên qua bánh răng, giữ ở phía sau nó, sau đó hai tay bắt đầu dúng sức, truyền long lực vào. Đám người Thu Ngạn lập tức cảm nhận được bánh răng lỏng ra, vội vàng sử dụng long lực giữ chặt bánh răng. Bọn họ cùng nhau hợp sức. Bánh răng không ngừng rung lên. Hiện trường long lực xao động, vô cùng khủng khiếp. “A. Lúc này, Lâm Chính hét lên, sau đó đột nhiên dùng sức. Keng!Tiếng động nặng nề vang lên, lưu thiết ở trung tâm bánh răng lập tức bị khoét ra. Nhưng vì động tác của Lâm Chính quá mạnh, đám người Thu Ngạn không giữ được bánh răng, cũng ngã về phía sau, kéo theo cả bánh răng khổng lồ. “Ôi chao!”Bọn họ ngã ngửa xuống đất. 'Thu Ngạn cũng ngã xuống, nhưng khi nhìn thấy bánh răng đã rơi ra, hắn kinh ngạc biến sắc. “Không hay, kéo cả bánh răng xuống rồi!". Hắn vội vàng đứng dậy, nhưng không kịp nữa. Bánh răng rơi ra, những bánh răng khác cũng bắt đầu lỏng ra... “Tiêu rồi! Tiêu cả rồ Tim Thu Ngạn đập điên cuồng, lẩm bẩm. Một khi cơ quan sụp đổ, toàn bộ Long Cung sẽ không tồn tại, chỗ dựa của bọn họ cũng mất. Không còn sự bảo vệ của Long Cung, người Long tộc sẽ đuổi tới xé xác bọn họ. Thu Ngạn vô cùng tuyệt vọng. Trong lúc nguy cấp, Lâm Chính đột nhiên xông tới giữ lấy bánh răng rơi xuống, nhanh chóng nhét vào lại. Anh dùng một tay cầm bánh răng khổng lồ lắp vào phía bên trái, tay kia giữ chặt bên phải, đồng thời đẩy bánh răng vào khít rãnh bên phải. “Tới giúp đỡ”. Lâm Chính quát lên. Nhưng Lâm Chính vẫn chưa nghỉ ngơi ngay. Anh bò đến bên cạnh bánh răng, nhìn chằm chằm vật phát sáng ở bên trong bánh răng. “Long tâm... Đó là long tâm”. 'Thu Ngạn nhìn vào bên trong bánh răng, lắp bắp.