Trên người Trấn Ngục Võ Thần găm đầy phi kiếm. Mọi người mở to mắt, ai nấy đều kinh ngạc và không thể tin được. "Trấn Ngục Võ Thần đã bị lừa!""Thật không thể tin được rằng có người đả thương được ông ta... ”“Tuy nhiên, một đòn tấn công như vậy chưa chắc có thể giết chết được Trấn Ngục Võ Thần phải không?"Mọi người xung quanh thì thầm. Sự thật đúng như những gì họ nghĩ. Mặc dù trên người Trấn Ngục Võ Thần đang găm hàng chục thanh phi kiếm, nhưng không có phi kiếm nào. trong số này đánh trúng vào điểm trọng yếu trên người 'Trấn Ngục Võ Thần. Trấn Ngục Võ Thần cũng là một bậc đại năng về Y đạo. Việc ông ta có thể sống sót sau khi bị chặt đầu có nghĩa là sự hiểu biết của ông ta về cơ thể con người đã đạt đến đỉnh cao. Mặc dù Lâm Chính dùng tứ chỉ và xương sườn khóa. chặt ông ta, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Trấn Ngục Võ Thần có thể trực tiếp điều khiển các cơ quan trọng yếu trong cơ thể mình để giúp cho những bộ phận này tránh được kiếm khí. Nói cách khác, mặc dù Trấn Ngục Võ Thần hiện tại trông có vẻ đau đớn nhưng thực tế ông ta chỉ bị một số vết thương ngoài. Lâm Chính vẫn đang bám chặt vào Trấn Ngục Võ 'Thần, ánh mắt anh cũng dán chặt vào Trấn Ngục Võ'Thần trước mặt. Nhưng vẻ mặt nghiêm trọng và kinh ngạc của Trấn Ngục Võ Thần cũng dần thay đổi. Một lúc sau, ông ta đã mỉm cười. "Nhóc con, thật tiếc là cậu dường như... không còn cơ hội nữa rồi”. Lâm Chính vẫn nhìn chằm chằm Trấn Ngục Võ Thần. Giây tiếp theo. Trấn Ngục Võ Thần bỗng nhiên dùng lực, lòng bàn †ay lập tức thoát khỏi sự trói buộc của Lâm Chính, sau đó tóm lấy cánh tay của anh, ném mạnh ra ngoài. Sức mạnh của Lâm Chính hoàn toàn không thể chống lại ông ta, toàn bộ cơ thể anh bị ném ra ngoài và đập xuống đất một lần nữa. Sức mạnh kinh khủng một lần nữa xé nát da thịt và tứ chỉ của Lâm Chính. Trấn Ngục Võ Thần mỉm cười nhìn Lâm Chính, vẻ khinh thường trên gương mặt ông ta càng hiện rõ. "Vốn tưởng rằng cậu có thủ đoạn gì đó, không ngờ lại vụng về như vậy, có lẽ tôi đã đề cao cậu quá rồi!""“Vụng về?"Lâm Chính khó nhọc đứng dậy, lau máu trên khóe miệng đồng thời khôi phục cơ thể, đôi mắt chăm chú nhìn ông ta. "Lễ nào không phải sao? Trước đó cậu đã gãy hết tứ chỉ, nhưng khi tôi đến gần thì bất ngờ hồi phục. Cậu muốn dụ tôi vào sâu hơn, lợi dụng sự không chuẩn bị của tôi để đánh lén phải không? Đáng tiếc tôi để cậu đánh lén thành công, nhưng cậu lại không giết được tôi! Cậu có biết tại sao không? Không phải chiến lược tấn công lén lút của cậu sai, mà là phương pháp tấn công của cậu quá ngu ngốc, làm sao cậu có thể giết tôi bằng những thủ đoạn ngu ngốc như vậy?”Trấn Ngục Võ Thần đắc ý chế nhạo. Lúc này ông ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nếu thủ đoạn của người này chỉ giới hạn ở mức này thì Trấn Ngục Võ Thần tuyệt đối sẽ không tin đối phương có khả năng giết được mình!Tuy nhiên, Lâm Chính liên tục lắc đầu, trên mặt hiện lên một tia thất vọng không thể che giấu. "Vừa nãy ông đã sai rồi... Mục đích của tôi không phải là giết hay đánh lén ông! Cái đó chỉ là tôi tiện tay mà thôi!”Trấn Ngục Võ Thần hơi giật mình: "Tiện tay?""Ông còn chiêu thức gì thì thi triển nốt đi”. Lâm Chính tựa hồ cũng không muốn giải thích, chỉ bày ra tư thế phòng thủ, chờ đợi Trấn Ngục Võ Thần tấn công. "Hừ, chết đến nơi rồi còn cứng miệng! Tôi muốn xem lát nữa cậu còn có thể cứng miệng hay không!" Trấn Ngục Võ Thần nổi giận và chuẩn bị tấn công. Đột nhiên, ông ta tựa hồ nhìn thấy thứ gì khác lạ, †oàn thân run lên, sắc mặt kinh hãi thay đổi. "Là... mắt chí tôn sao?”