Ánh sáng thần lan tỏa, lúc mờ lúc tỏ, xinh đẹp vô cùng, khiến người khác cảm thấy khó tin. Kéo dài khoảng hai trăm giây, ánh sáng thần mới dần dần mờ nhạt đi. “Ám Minh Nguyệt, tiếp tục châm cứu!”. Lúc này, Lâm Chính lại nói. Ám Minh Nguyệt run rẩy cả người, không dám chậm trễ, tiếp tục rút châm bạc ra đâm lên người Lâm Chính. Châm bạc hạ xuống, ánh sáng thần vừa biến mất lại tỏa sáng. Cứ lặp lại như vậy mấy lần, Ám Minh Nguyệt mệt đến mức ngã ra đất, thở hổn hển, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Lâm Chính cũng chậm rãi mở mắt ra, dường như đã kết thúc tu luyện. Anh đứng dậy, nhìn cơ thể mình. Thảo dược giống như bùn bôi lên người đã biến mất, dường như đã dung hòa vào cơ thể của Lâm Chính. “Lâm đại nhân, rốt cuộc... rốt cuộc anh đang luyện cái gì?”. Ám Minh Nguyệt gian nan ngồi dậy, thở hổn hển hỏi. “Mô phỏng máu thịt”. Lâm Chính nói ra bốn chữ đơn giản. “Mô phỏng máu thịt?”. Ám Minh Nguyệt sửng sốt, rõ ràng chưa từng nghe. qua những từ này. “Tôi mô phỏng toàn bộ đường vân cơ thể của Thương Lan và Thái Thiên. Chỉ cần có thể mô phỏng được cường độ máu thịt của bọn họ thì có thể giúp cơ thể của tôi cứng rắn mạnh mẽ giống bọn họ, thậm chí có thể giúp cho khí mạch của tôi dày dặn như bọn hợ”. Lâm Chính nói. “Cái gì?”. Ám Minh Nguyệt mở to mắt, khó tin hỏi: “Vậy... Vậy cũng được sao?”. “Chuyện này giống như Diệp Viêm, cách làm khác nhưng hiệu quả như nhau, nhưng tôi không ghép nối bộ phận cơ thể người khác lên người tôi, mà là dùng thảo dược giúp máu thịt tôi tiếp cận vô hạn với Võ Thần”. Lâm Chính bình tĩnh giải thích: “Mục đích Ám Thiên Võ Thần châm cứu cho cô chắc hản là cải tạo thân xác. cô, giúp độ mạnh của cô nâng cao tới trình độ như ông ta, cho nên tôi nói cô giúp tôi châm cứu cũng là đạo lý này”. “Hóa ra là vậy, chẳng trách Lâm đại nhân không để Lang Gia châm cứu mà tìm đến tôi”. Ám Minh Nguyệt bừng tỉnh, đồng thời trái tỉm rung động. Vậy cũng được sao?Y thuật của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?“Ám Minh Nguyệt, cô cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi”. Lâm Chính cầm lọ sứ nhỏ trên bàn lên đưa cho cô †a: “Số đan dược này là tôi đích thân luyện chế, cô cầm lấy tu luyện, có thể giúp cô nhanh chóng đột phá cảnh giới trước kia”. “Được”. Ám Minh Nguyệt cũng không khách sáo, nhận lấy đan dược, hành lễ với Lâm Chính: “Cảm ơn Lâm đại nhân!". “Không cần khách sáo”. Lâm Chính phất tay. Ám Minh Nguyệt đi rồi, Lâm Chính lại gọi nhóm Lang Gia đến, phân phát tâm pháp và đan dược cho bọn họ, để bọn họ đi bế quan. Người của thế gia Huyết Đao dường như cũng ý thức được điều gì, chân không ra khỏi phòng, lựa chọn bế quan. Không những vậy, phần lớn tu sĩ của tòa nhà treo thưởng cũng vậy. Người của tòa nhà treo thưởng càng lúc càng ít. Tòa nhà yên tĩnh, đường phố vắng vẻ, dường như đang báo hiệu gì đó. Tất cả lực lượng phòng vệ của tòa nhà treo thưởng đều chuẩn bị sẵn sàng. Ầm! Cuối cùng, một tiếng nổ đỉnh tai nhức óc vang vọng ở cổng phía Đông Long Tâm Thành. Ngay sau đó, một tiếng hét to vang vọng khắp toàn thành. “Thằng ranh Lâm Chính mau ra đây gặp tôi!".