“Bái kiến bố!”. Trên một vách núi cheo leo, một bóng người đứng đó giống như ma quỷ. Toàn thân bóng người đó bao bọc trong khí tức u ám, không nhìn rõ hình dạng. Nhưng ở trên không trung cách ông ta không xa có bốn bóng người đáng sợ. Lúc này, Ám Minh Nguyệt được người người xưng tụng là thiên kiêu cũng chỉ có thể quỳ rạp dưới đất, khấu bái bóng người trước mặt. Đó là Ám Thiên Võ Thần vang danh ở long mạch dưới lòng đất. “Bố đã nghe nói rồi”. Giọng nói khàn đặc vang lên. “Xin lỗi bố, con gái vô dụng, đã làm mất mặt bố…”. Ám Minh Nguyệt nói. “Nhà họ Ảnh không có nhiều thiên tài, bọn họ nhất định đã dùng thủ đoạn nên màu sắc tư chất khi báo danh hiển thị mới cao hơn của con. Con không cần để trong lòng, bọn họ chỉ đơn thuần muốn phá hoại đạo tâm của con”. Giọng nói của Ám Thiên Võ Thần không có cảm xúc gì. “Bố nói phải!”. “Nhớ rõ, đừng bị hư danh trói buộc. Mọi gian truân con gặp phải giúp con kiên cường hơn, chứ không phải khiến con nhụt chí, trở nên nhu nhược”. Giọng nói của Ám Thiên Võ Thần lại vang lên. Ám Minh Nguyệt nghe xong, hai mắt lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, hô to: “Vâng thưa bố!”. “Ừ, đi tu luyện đi, chuyến đi Long Cung đừng để bố thất vọng!”. “Tuân lệnh!”. Ám Minh Nguyệt nói, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi bế quan. Nhưng lúc này, một bóng người vội vã chạy tới. “Bái kiến Võ Thần đại nhân, đã biết được vị trí của thần y Lâm. Bây giờ người đó đang ở Long Khẩu! Người của chúng ta sắp vào Long Khẩu bắt sống hắn!”. Nghe vậy, Ám Minh Nguyệt đang định rời đi chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn về phía người kia, sau đó ngẩng đầu nói: “Bố phái người theo dõi hành tung của tên họ Lâm kia sao?”. “Không phải theo dõi, mà là loại trừ”. “Loại trừ…”. Ám Minh Nguyệt căng thẳng. “Thương Lan Võ Thần đã phái người đến trả lời bố về chuyện con bị Thương Lan Phúc làm bị thương, nói rằng vết thương của con không phải do Thương Lan Phúc gây ra, mà là do tên thần y Lâm kia ngầm đánh lén. Bố sẽ bắt người đó về, sau đó phái người xét xử công khai, chém cậu ta ra làm nghìn mảnh, bảo vệ mặt mũi cho con!”. Ám Thiên Võ Thần bình thản nói. “Cái gì?”. Ám Minh Nguyệt ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc lại rơi vào trầm tư. Cô ta hiểu vì sao bố lại làm như vậy. Với vai trò người kế vị Võ Thần, mọi cử động của Ám Minh Nguyệt đều được nhiều người chú ý. Mặc dù Ám Thiên Võ Thần nói không thể bị hư danh trói buộc, nhưng đôi khi danh tiếng tốt cũng mang lại lợi ích rất lớn. Ám Thiên Võ Thần đang trải đường cho cô ta. “Minh Nguyệt, đợi bắt được người đó, con sẽ đích thân thẩm tra, xử quyết, biết chưa?”. “Vâng bố!”. Ám Minh Nguyệt gật đầu, nhưng chợt nhớ tới gì đó, hạ giọng hỏi: “Bố, bên phía Thương Lan Phúc nên làm thế nào?”. “Thương Lan Võ Thần không muốn rước rắc rối nên đã cho chúng ta đường lui, đương nhiên bố không thể nói gì thêm. Còn Thương Lan Phúc, dù gì cũng không phải đối thủ của con, sau này con bước lên vị trí Võ Thần, tìm lý do giết kẻ đó là được”. “Vâng bố”. “Con hãy nhớ, dưới Võ Thần đều là sâu kiến! Khi bước vào cảnh giới đó, mọi sự trên đời ai có thể làm khó được con?”. Giọng nói thản nhiên của Ám Thiên Võ Thần vang lên, sau đó ông ta ngước mắt nhìn chăm chú những vảy rồng dữ tợn đáng sợ ở tầng nham thạch trên cùng. “Ám Thiên đại nhân”. Lúc này, thuộc hạ lại gọi. “Ừ?”. Ám Thiên Võ Thần hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người kia. “Bẩm đại nhân, khi chúng thuộc hạ sắp đến Long Khẩu bắt thần y Lâm thì phát hiện ở Long Khẩu đột nhiên xuất hiện thần quang…”. “Cái gì? Thần quang?”. Ám Minh Nguyệt như bị sét đánh, mắt mở to. “Bố! Là tên thần y Lâm đó sao?”. Ám Minh Nguyệt hoàn hồn lại, nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần. Ám Thiên Võ Thần lại quay về nhìn phía xa, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng. “Lập tức bắt người đó đến đây!”.