Lâm Chính không hiểu ra sao, ngạc nhiên nhìn người đó. Tửu Ngọc ở bên cạnh cũng không thể hiểu được là ý gì. Người đó nghiêm túc nói: “Hai người có biết thể chất của cô Ám Minh Nguyệt là gì không?”. “Thể chất gì?”. “Thể chất Cửu U”. “Cửu U?”. Lâm Chính nhíu mày. “Tuyệt học võ kỹ của người nhà họ Ảnh tu luyện vô cùng âm độc quỷ dị, hơn nữa rất phù hợp với thể chất Cửu U. Nghe nói thiên tài đời này của nhà họ Ảnh cũng được phong là người kế vị Võ Thần, còn có khả năng là Võ Thần mạnh nhất trong lịch sử nhà họ Ảnh. Nếu người này có thể kết hợp với cô Ám Minh Nguyệt, có được thể chất Cửu U của cô ta, e là có thể vươn lên vị trí cao nhất trong Thất Võ Thần”. Người đó nói. Nghe xong, Tửu Ngọc kinh ngạc, gần như nín thở. Lâm Chính nhíu mày nhìn về phía Ám Minh Nguyệt. Anh cũng đã phát hiện ra thể chất của Ám Minh Nguyệt khác với người thường. Đây là thể chất Cửu U sao? Trong mắt Lâm Chính, thể chất này không quá đặc biệt. “Nếu hai nhà kết hợp, e là đủ để thay đổi cơ cấu của cả long mạch dưới lòng đất, nhưng vì sao lại mâu thuẫn như vậy?”. Lâm Chính hỏi. “Không phải vì xảy ra chuyện hay sao”. Người đó lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe nói nhà họ Ảnh phái người đến bàn chuyện liên hôn với Ám Thiên Võ Thần, nhưng không gặp được Võ Thần đại nhân. Về sau chuyện này bị cô Ám Minh Nguyệt biết được, cô Ám Minh Nguyệt từ chối thẳng, thậm chí còn giết cả đội hỏi dâu của nhà họ Ảnh! Thế là hai nhà kết thù…”. “Vậy à?”. “Nghe nói trong đội hỏi dâu có em trai ruột người kế vị Võ Thần của nhà họ Ảnh…”. Người đó lại bổ sung một câu. Nghe tới đó, Lâm Chính hiểu ra. Nói vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được. Ở nhà họ Ảnh, địa vị của người kế vị Võ Thần hiển nhiên là cao nhất, sức ảnh hưởng của em trai ruột hắn đương nhiên cũng không tầm thường. “Người đó đã phái em trai ruột thay mình đi hỏi dâu, ít nhiều cũng có thành ý, dù Ám Minh Nguyệt không đồng ý cũng không nên giết người ta”. Tửu Ngọc nhíu mày. “Có vài người ngang ngược đã quen, hành sự lỗ mãng”. Lâm Chính lắc đầu. Từ hành vi bắt người khác vào núi đá của Ám Minh Nguyệt, Lâm Chính đã có thể nhìn ra phẩm hạnh cô ta chẳng ra làm sao. “Đúng vậy, người phụ nữ đó vô cùng dã man”. Cường Tử không nhịn được nói. Lâm Chính nhìn sang Ám Minh Nguyệt. Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn người đến, ánh mắt lạnh lẽo. “Anh vừa nói gì?”. “Tôi nói chỉ là màu xanh lơ mà thôi, có gì tài giỏi đâu. Nếu tai cô có vấn đề thì tôi có thể chữa cho cô”. Người đàn ông phe phẩy quạt, cười híp mắt nói. “Khốn nạn!”. “Láo xược!”. “Dám bất kính với cô chủ? Chán sống rồi sao?”. Người bên cạnh Ám Minh Nguyệt rút trường kiếm ra, phẫn nộ nhìn hắn. Nhưng sáu người phía sau người đàn ông cũng không tầm thường, bọn họ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ bên cạnh Ám Minh Nguyệt. Trong nháy mắt, đám thuộc hạ đều bị sát ý đáng sợ bao bọc, mỗi người đều cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, toàn thân run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi sợ. Ám Minh Nguyệt nhíu mày, lướt mắt nhìn qua sáu người kia, cảm thấy áp lực. Sáu người này đều không phải nhân vật tầm thường… Nội tình của nhà họ Ảnh thật đáng sợ. “Sao? Hình như các người tức giận rồi à? Tức giận thì có thể trút giận, bên này đề nghị các người lập tức ra tay đi”. Người đàn ông cười nói. “Ảnh Tranh, anh đừng quá ngông cuồng, đừng tưởng anh có vài thuộc hạ giỏi giang bảo vệ cho anh thì có thể ngông cuồng trước mặt tôi. Tôi muốn giết anh có rất nhiều cách!”. Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói. “Ám Minh Nguyệt, cô nghĩ cô là ai, muốn giết ai là giết người đó? Cô nghĩ mình là Võ Thần rồi à?”. Người đàn ông tên Ám Tranh đầy vẻ khinh thường. “Anh nói gì?”. Ám Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt dâng tràn sát ý. “Đừng tưởng chúng tôi không biết! Cô quyết đấu với một đứa con riêng của Thương Lan Võ Thần ở trấn Phàn bên ngoài Long Tâm Thành, cô suýt chút nữa không đánh lại người ta, thậm chí còn bị thương!”. Ảnh Tranh không hề khách sáo, lớn tiếng nói. Cả hiện trường lập tức rộ lên xôn xao. “Cái gì? Cô chủ nhà họ Ám suýt chút nữa thua bởi một đứa con riêng?”. “Thật hay giả?”. “Đa số những người con riêng đều không được thừa nhận, hoàn toàn không nhận được truyền thừa võ học, theo lý mà nói thực lực không mạnh đi đâu được”. “Đường đường là người kế vị Võ Thần, chắc thực lực không kém vậy chứ?”. Tiếng nói kinh ngạc liên tục vang lên. Bọn họ ghé tai nhau xì xầm, bàn tán không thôi. Ám Minh Nguyệt biến sắc. Vì mặt mũi của cô ta, người của gia tộc đã phong tỏa tin tức, không ngờ vẫn bị người nhà họ Ảnh biết được. Bây giờ Ảnh Tranh nói ra trước mặt mọi người, e rằng không lâu nữa sẽ truyền khắp Long Tâm Thành. Chắc chắn cô ta sẽ mất hết mặt mũi. Ám Minh Nguyệt vẻ mặt lạnh băng, trong mắt đã khó có thể che giấu sát ý ngút trời. Nhưng Ảnh Tranh không sợ, hắn lạnh lùng cười, đi thẳng tới quả cầu. “Cô Ám, không phải tư chất của cô được giám định màu xanh lơ sao? Tôi sẽ cho cô xem tư chất của tôi có phẩm cấp gì!”. Ảnh Tranh cười nhạt, sau đó cắn ngón tay ấn lên quả cầu. Vù! Trong nháy mắt, quả cầu bùng lên từng đợt ánh sáng. “Màu đỏ! Trời ơi! Là màu đỏ!”. “Tư chất của cậu Ảnh Tranh… lại là màu đỏ?”. “Sao có thể như vậy?”. “Vì sao thiên phú của cậu Ảnh Tranh lại mạnh hơn cô Ám Minh Nguyệt?”. “Cô Ám Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần, tư chất thiên phú của cô ấy… lại thua kém Ảnh Tranh?”. Tất cả mọi người ở đây đều há hốc miệng, gần như không dám tin vào mắt mình. Ngay cả Tửu Ngọc cũng sửng sốt. Tửu Ngọc đang ngây ngẩn đột nhiên nghe thấy Lâm Chính ở bên nói khẽ một câu. “Minh chủ, cậu nói gì?”, Tửu Ngọc hoàn hồn lại, hỏi. “Tôi nói, người đó dùng thuốc rồi!”. Lâm Chính bình tĩnh nhìn Ảnh Tranh, nói.