Ầm! Kết giới ở trước mặt nổ tung. Thương Lan Phúc cầm chiến kiếm quỳ xuống đất, thở hồng hộc. Hắn bị thương khắp người, áo khoác đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Nhưng vào giây tiếp theo, một lưỡi đao đâm tới, ánh sáng màu trắng dịu dàng bao trùm cơ thể hắn, nhanh chóng làm lành các vết thương trên người hắn. Thương Lan Phúc lại khôi phục trạng thái như ban đầu. “Thật không thể tin được... ” Thương Lan Phúc ngơ ngác nhìn thanh kiếm của mình, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin. “Anh chỉ bị một chút vết thương ngoài da, huống hồ, chỉ cần anh không chết thì việc phục hồi lại cũng chẳng có gì khó”. Lâm Chính thu đao lại, bình tĩnh nói. “Tôi không để ý đến điều đó”. Thương Lan Phúc lắc đầu, vẻ mặt hơi kích động: “Thần y Lâm, những lời khuyên của anh về kiếm thuật của tôi thật đáng kinh ngạc!” “Thật sao?” “Rõ ràng là anh không hiểu rõ kiếm thuật của tôi, nhưng lại có thể phát hiện chính xác những khiếm khuyết trong kiếm thuật của tôi, đã thế còn có thể nói cho tôi biết cách sử dụng như thế nào là tốt nhất! Anh biết không, những gì anh vừa sửa lại cho tôi, không hẳn là lỗi của tôi, nhưng khi tôi vung kiếm lên theo lời của anh, hiệu quả được tạo ra còn mạnh hơn cả chiêu thức ban đầu nữa!” Đôi mắt của Thương Lan Phúc nóng rực. Theo hắn thấy, thần y Lâm ở trước mặt chắc chắn là thiên tài kiếm đạo hiếm có! Nếu hắn có thể bước vào con đường kiếm đạo, e rằng thành tích của hắn sẽ không thấp hơn bố hắn. “Tuy tôi không biết kiếm thuật của anh, nhưng tôi đã quan sát sơ bộ lúc anh chiến đấu trước kia rồi, nói chung là cũng biết chút đỉnh”. Lâm Chính bình tĩnh nói. “Thần y Lâm đã hiểu kiếm thuật đến cấp độ nào rồi?” Thương Lan Phúc hỏi. “Tôi không biết nhiều về kiếm chiêu”. “Thật hả?” Thương Lan Phúc trợn mắt, càng ngạc nhiên hơn. Hắn suy nghĩ một chút, rồi đột ngột lấy một quyển sách ở trên người ra đưa cho Lâm Chính. “Thần y Lâm, xin hãy nhận lấy vật này!” Lâm Chính nhìn nó, không khỏi giật mình. “Thương Lan Kiếm Quyết? Đây... đây có phải là phần tinh túy nhất trong kiếm thuật của Thương Lan Võ Thần không?” “Đúng vậy”. “Anh cho tôi cái này làm gì?” Lâm Chính hoang mang hỏi. Đột nhiên Thương Lan Phúc quay người lại, quỳ xuống dập đầu trước Lâm Chính. “Thần y Lâm, nếu anh không chê, tôi muốn nhận anh làm thầy!” “Vừa rồi tôi đã nói với anh rằng, tôi không thành thạo bất kỳ kiếm chiêu nào, không dạy cho anh được gì, nếu anh muốn học y thì tôi có thể cho anh vài lời khuyên”. Lâm Chính bình tĩnh nói. Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Thương Lan Phúc, anh nhìn ra được lòng dạ người này không hề xấu. Nếu không có cú tát ở toà nhà treo thưởng đó thì mọi chuyện cũng sẽ không ầm ĩ đến mức này. “Thần y Lâm, có thể anh không thành thạo bất kỳ kiếm chiêu nào, nhưng sự hiểu biết của anh về kiếm thuật lại quá phi thường! Nếu như anh có thể đọc thuộc Thương Lan Kiếm Quyết, chắc chắn sẽ có thể hoàn thiện quyển kiếm quyết này, chỉ dẫn được cho tôi! Bằng cách này, kiếm thuật của tôi chắc chắn sẽ tăng lên vùn vụt, sẽ không bị ai coi thường nữa!” Đôi mắt của Thương Lan Phúc nóng rực, nhìn chằm chằm Lâm Chính. Hóa ra hắn có ý này. Lâm Chính lặng lẽ nhìn hắn, hờ hững hỏi: “Nếu vậy thì tôi có ích lợi gì?” Câu nói vừa dứt, Thương Lan Phúc chợt ngẩn ra. Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, há miệng nhưng lại không biết nói gì. “Tại... tại sao?” “Là vì quyển Thương Lan Kiếm Quyết này”. Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nếu tôi có thể đọc thuộc nó thì tôi có thể hiểu rõ kiếm chiêu của Thương Lan Võ Thần! Tôi không biết Thương Lan Võ Thần sẽ làm gì tôi, nếu chúng ta còn có thể sống sót, mà ông ta vẫn muốn ép tôi thì sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến giữa ông ta và tôi, biết người biết ta, chẳng phải đã có được phần thắng rồi sao?” Lần này, Thương Lan Phúc hoàn toàn chết lặng.